Bến xe Miền Đông
Hình minh họa
Trong khi chờ cô nhân viên hãng xe Mai Linh ở bến xe Miền Đông viết vé Sài Gòn - Vũng Tàu, bu linh cảm có ai chăm chú nhìn mình từ dằng sau. Vừa kịp bỏ tấm vé vào túi áo quay ra thì một cô gái trẻ chừng 23- 24 tuổi tươi cười tiến đến.
- Cháu chào chú, rất may cháu lại được gặp chú ở đây.
- Xin lỗi…cô …
- Chú không biết cháu là ai, nhưng cháu đã một lần rất áy náy vì cách xử sự của chú…
Bu ngớ ra, và chỉ biết hỏi lại:
- Cách xử sự của chú …Là thế nào nhỉ… Chú chưa hiểu cháu nói gì cả.
Bu vừa nói vừa xem đồng hồ, làm ra vẻ sốt ruột.
- Còn gần 20 phút nữa xe Vũng Tàu mới chạy mà chú. Cháu muốn xin chú vài phút để nói câu chuyện hôm 22 tháng 3 vừa qua. Bữa đó cháu vừa bật nhạc lên thì ngay lập tức chú cuốn giấy nhét chặt vào hai tai làm cháu vừa mặc cảm có lỗi, vừa thấy mình bị khinh miệt làm sao ấy…
Đến đây thì bu nhớ ra…Trên chuyến xe Mai Linh Sài Gòn về Vũng Tàu hồi cuối tháng 3, bu ngồi ghế số 2. Xe sắp lăn bánh thì một cô gái ăn bận diêm dúa lên xe, bu đứng dậy nhường lối cho cô ấy vào ghế số 3 sát thành xe cạnh chỗ bu ngồi. Người trên xe chuyện vãn ầm ỉ. Xe chạy được vài chục phút thì cô gái lấy máy điện thoại di động mở nhạc ra nghe. Nhạc Tây, do một nữ ca sỹ thuộc loại danh tiếng hát. Bu có tật dị ứng với tiếng ồn, luôn luôn tâm niệm tiếng ồn là bom nguyên tử nổ chậm. Biện pháp chống ồn duy nhất lúc đó là vê giấy lại như con sâu kèn nhét chặt vào hai tai, không mở miệng nói với ai, và cũng chẳng muốn nghe ai nói gì.
* * *
Bu và cô gái ngồi trên dãy ghế tương đối yên tĩnh trong nhà xe. Cô ấy không đẹp song có duyên, người khác giới ưa nhìn. Cô có đôi mắt sáng, nhìn thẳng, tự tin, giọng Nam bộ chính gốc, khúc chiết, có vẻ như cô làm nghề MC hoặc giáo học.
- Hôm ấy sao chú không bảo cháu tắt máy đi hoặc chỉnh nhỏ lại mà phản đối cháu quyết liệt đến thế.
- Tâm lý chú rất sợ người lạ gây gỗ, càng sợ hơn nếu người ấy là phụ nữ. Chú thấy truyền hình đã đưa lên cảnh một cô gái trẻ măng, mặt mũi xinh xẻo, xông lên bạt tai anh cảnh sát giao thông ngay trên đường phố, hay cảnh một cô học sinh phổ thông non choẹt, nắm tóc bạn gái lôi xềnh xệch giữa vườn hoa công cộng. Chưa kể có bà vợ đốt chồng cháy thành than…Hôm ấy chú cũng định bảo cháu tắt máy đi vì trong xe đã quá ồn rồi, nhưng sợ cháu đốp chát, ông không nghe nhạc thì nhét tai lại, máy tôi tôi nghe, không ai cấm được… Chú hình dung ra thế và tự làm người điếc để cho yên thân. Lại tự động viên mình bằng câu thơ của Phạm Tiến Duật “Ung dung ghế nệm ta ngồi, nhìn đất nhìn trời nhìn thẳng”
- Ôi ! Bài thơ ấy của ông Duật có trong sách ngữ văn lớp 10 cháu thích lắm. Cái câu ấy chú “chế” đi rồi, nguyên văn nó là: Ung dung buồng lái ta ngồi, nhìn đất nhìn trời nhìn thẳng. Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng. Thấy con đường chạy thẳng vào tim. Thấy sao trời và đột ngột cánh chim. Như sa, như ùa vào buồng lái. Ủa, cháu lạc đề mất rồi… Cái gì nhỉ, à, ba chuyện chú kể là con sâu làm rầu nồi canh, có phải con gái thời nay hư đốn như thế cả đâu. Chú có thừa nhận tội phạm xã hội bây giờ nam nhiều hơn nữ không.
- Có thể là nam nhiều hơn, nhưng phụ nữ là phái yếu, phái đẹp, nên tội trạng nam nữ như nhau thì người ta vẫn kinh hãi phụ nữ hơn.
- Chú thông cảm cho, lần đầu tiên cháu tỏ ra thiếu văn hóa ở chỗ đông người. Hôm đó là 22 tháng 3, ngày ca sĩ da màu Whitney Houston qua đời. Lễ Valentine 14 tháng 2 trước đó chị ấy còn hát bài I will always love you làm cả thế giới mê say. Chao ôi, con người tuyệt vời ấy mà người ta vùi xuống dưới đất đen. Cháu đã khóc khi nghe tin danh ca ấy qua đời nên khi lên xe quên cả ý tứ…
- Hóa ra thế.
- Mà cháu hỏi thật, chú có vẻ yêu thơ thế, chả nhẽ chú không mảy may rung cảm khi nghe giọng ca vàng của Whitney Houston.
- Cô ấy là nghệ sĩ có hạng, chất giọng nữ trung làm say đắm lòng người, nhưng nàng hút xách nghiện ngập, đến nỗi chết trong bồn tắm, tư cách ấy làm chú hơi thiếu thiện cảm.
- Chao ôi là chú cực đoan, vậy thì cách xử sự của chú là để phản đối chị ấy hay phản đối cháu.
- Phản đối cháu, ai lại đi chấp nhặt một tài năng đã thành người thiên cổ.
- Hôm ấy cháu đã tắt máy và nói lời xin lỗi, nhưng chú không nghe thấy, hoặc nghe thấy mà làm ngơ.
- Quả là chú điếc đặc, không nghe thấy gì cả.
- Hơn hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe, tâm trạng cháu không yên. Vừa tiếc thương tài năng Whitney Houston, vừa ấm ức người ngồi cạnh là chú. Khi xe dừng trước cửa chung cư Hodeco plaza để chú xuống, cháu nghĩ bụng thế nào cũng phải gặp lại chú để nhắc lại chuyện này. Cháu làm việc trên Thành phố nhưng nhà ở Vũng Tàu, cứ một hai tháng cháu lại về thăm nhà một lần.
- Chú ở trong ngôi nhà 21 tầng cao nhất Vũng Tàu, nơi đó ít ồn, ít bụi, lại lắm gió và nhiều mây trời. Nếu có việc phải xuống đất thì phương châm chú là ba không: Không nghe, không thấy, và không nói...có thể như vậy là cực đoan…Dẫu sao thì chú cũng cảm ơn sự thẳng thắn của cháu… Mà đã đến giờ xe chạy rồi chú phải đi đây.
- Tự nhiên cháu thấy vui vui, cô bé đểnh đoảng hôm nào đã làm người siêu cực đoan thay đổi phương châm sống từ ba không thành ba có: Có nghe, có thấy, và có nói…hihihi.
Bu vội vã ra cửa số 3, khi quay lại vẫn thấy cô gái còn đứng nhìn theo, tươi cười đưa tay vẫy vẫy. Bu tự trách mình đoảng, không hỏi được một câu rằng cô ấy tên gì, nhà ở đường phố nào trên hòn đảo Vũng Tàu đầy nắng gió và rất trữ tình này…
---------------------------------------------------------------
Thiết bị chống ồn bằng nhựa mềm của công nhân Nhà máy Đóng tàu Vũng Tàu đang dùng. Hình này được Pots lên theo đề nghị của bạn hanggraphic