Ai viết sách cũng muốn sách mình có nhiều
người đọc, riêng cụ Sào Nam Phan Bội Châu với quyển Khổng Học Đăng thì không
hẳn thế...
Khổng Học Đăng (孔學燈 ) là đèn Khổng học, với bốn nguồn sáng là Luận
Ngữ, Đại Học, Trung Dung, Mạnh Tử. Theo
cụ Phan thì bản thân tư tưởng Khổng học chính thống là một hệ thống triết học
mang tính nhân bản rất sâu sắc, phát huy được những phẩm chất cao cả của con
người, nhằm phục vụ cho một cuộc sống tốt đẹp của một xã hội bình đẳng.
Dưới
đây bu tui chép lại phần Phàm lệ (trang
13, 14) của bộ sách Khổng Học Đăng (941 trang), nxb Văn hóa Thông tin 1998.
KHỔNG HỌC ĐĂNG
PHÀM LỆ
1- Mục đích
người làm bản sách này là cốt phù trì nhân đạo; nếu ai không để lòng vào nhân đạo
thời xin chớ đọc.
2- Lại cốt
phát huy chân lí để duy trì nhân tâm; bởi vì nhân tâm còn xấu thời thế đạo chẳng
bao giờ tốt. Vậy nếu ai đã mất hết nhân tâm thời chắc không muốn đọc bản sách
này, mà tác giả cũng xin chớ đọc.
3- Tác giả
lại muốn cho người ta biết học cũ vẫn không phải là trần hủ, mà học mới vẫn
không phải phù hoa. Nếu học cho đến tinh thần thời ví như làm nhà: học cũ là nền
tảng mà học mới tức là tài liệu; hai bên vẫn có thể giùm cho nhau làm nên một
tòa nhà hoa mỹ. Chẳng bao giờ không tài liệu mà làm nên nhà; và cần thứ nhất là
chẳng bao giờ không nền tảng mà dựng được nhà. Tác giả viết bản sách này là muốn
điều hòa học cũ với học mới; hai bên tương thành cùng nhau mà quyết không tương
phản.
Nếu ai chưa để mắt vào bản sách này mà trước
đã có một ý kiến sẵn: hoặc bài bác học cũ, hoặc công kích học mới, hễ có ý ấy
thời xin chớ đọc.
4- Tác gỉa nói học cũ là nói chân lý của Á Châu từ thuở xưa; nói học mới là chỉ nói khoa học
tối tân thiệt có ích với nhân sinh của thế giới bây giờ.
Cái danh từ học cũ chẳng phải là cái đồ để
đánh cắp áo mũ cân đai đâu! Cái danh từ học mới chẳng phải là cái mồi để hót gạt
mề đay kim khánh đâu! Vậy nên tác gỉa xin thề trước với ba hạng người
a- Hạng người chỉ tranh ngôi thứ xôi thịt trong
đình làng;
b- Hạng người
muốn lòe loẹt khoe khoang, lấy om cơm túi bạc làm mồi hạnh phúc
c- Hạng người xu quyền phụ thế, lấy đồng bào chủng
tộc làm mồi vinh thân.
Ba hạng người ấy, tác giả xin chớ đọc quyển
sách này; mà tác gỉa cũng chắc trước rằng
họ nhất định không thèm đọc. Bởi vì họ nhận định một cái gía trị rất cao, là
muông chim, là lục súc, là ma quỷ, yêu tinh,
thời bản sách này nói nhân đạo họ đọc làm gì?
5- Hễ ai đọc bản sách này, trước phải lập định
một cái chí khí tự nhiên rằng: “Ta là Khổng Tử, ta là Mạnh Tử, ta là Bá Lạp Đồ
(platon), ta Khang Đức (Emmanuel Kant), chẳng qua đời tuy có xưa nay, đất tuy
có đông tây, mà tâm lý in như nhau, thánh hiền tức là ta, ta tức là thánh hiền,
ta chỉ là người hậu tiến của cổ nhân mà thôi”. Có chí khí ấy thời đọc quyển
sách này mới thích.
Nếu ai chưa đọc quyển sách này mà trước đã
có một ý kiến sẵn: định làm nô lệ cho người đời xưa, hay định làm nô lệ cho người
đời nay, thời xin chớ đọc.
Huế, mùa
xuân Kỷ Tỵ (1929)
SÀO NAM PHAN BỘI CHÂU
Đọc tiếp ...