Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011
Nhìn từng đoàn người xếp hàng vật vã, nức nở trước linh cữu của Tổng tư lệnh Kim Chính Nhật, mình tin vẫn còn nhiều giọt nước mắt xuất phát từ tình thương yêu “máu thịt” như trong comment của anh Kòm – Tình yêu thương được vun tưới bằng chính sách ngu dân, u tối. Nhưng mình còn tin hơn rằng, phần lớn những giọt nước mắt ấy được nặn ra từ sự sợ hãi. Sự sợ hãi khi mỗi người dân phải đóng kịch với ngay chính những người thân yêu trong gia đình; khi nhà nhà trở thành trụ sở công an, người người làm mật vụ không công cho chính quyền. Cha con, ông cháu nhà họ Kim đang nợ nhân dân Triều tiên một biển nước mắt. (Thanh chung Blog Quê choa)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Luôn phải sống trong những nỗi sợ hãi là điều kinh khủng nhất anh Bu ha.
Trả lờiXóaNhân dân VN cũng là chủ nợ của nhiều người ...anh Bu ơi ! hic ...
Trả lờiXóaDân bắc Triều khổ thế đấy
Trả lờiXóaChúng nó quỵt không chịu trả gió à ...
Trả lờiXóaKhông tìm hiểu sâu về chuyện này nhưng em thấy dư luận chê trách , mai mỉa chứ không hấy ai khen ! Sự giả dối tột độ !
Trả lờiXóaAi mà quỵt nợ hoài thì có ngày cũng bị đánh bờm đầu thôi hà. :))
Trả lờiXóaChỉ cha hát con khen chứ ai cũng chê trách cả rồi
Trả lờiXóaThật ra thì đây là một "mẫu số chung" cho những chính sách ngu dân, xứ mình trong nam ngoài bắc cũng có một thời như thế.
Trả lờiXóa