Ai
đã đọc thơ văn trên ghế nhà trường đều biết điển tích “Chim liền cánh cây liền
cành”. Tôi chỉ nhắc lại đây vài hàng.
Trời đất, thuở nào đó không rõ, sinh ra một
guống chim kỳ lạ: Mỗi con chỉ có một cánh và một mắt. Muốn bay, hai con phải chắp
cánh lại với nhau, một mắt thành cặp, một cánh thành hai. Ấy là định nghĩa của
tình yêu. Tương tự như trong huyền thoại Hy Lạp cổ: một nữa của đàn ông là đàn
bà, một nữa của em là anh, hai nửa tìm nhau. Tình yêu là vậy. Như chim liền
cánh.
Cây liền cành là chuyện của một thiếu phụ
hái dâu. Nàng là thứ dân, nhưng nàng xinh đẹp, ông vua mê. Ông là vua, cho nên
ông tự cho ông mọi quyền, kể cả quyền cướp vợ của dân. Ngươi chồng uất ức, tự
vẫn. Người vợ bị triệu về kinh, vua muốn cưỡng bức. Người vợ nói: Muôn tâu bệ
hạ, chuyện ấy được thôi, nhưng xin bệ hạ thong thả chút xíu, để thiếp này tắm
gội, thay áo cho thơm. Áo quần tươm tất, hình hài thơm tho, nàng ngửa mặt lên
trời vái hai lạy, rồi nhảy xuống từ từ lầu cao. Trong thi thể, nàng đã viết sẵn
một lá thư xin được chôn chung một mộ với chồng. Ông vua ganh cả với người
chết, hạ lệnh chôn hai mộ khác nhau. Vài ngày sau, giữa hai mộ mọc lên một cây,
cây ấy lớn dần, cành lá quấn quýt.
Bạch Cư Dị đem tích ấy vào thơ, cho hiện hồn trong lời
thề thốt giữa đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi:
Trên trời nguyện hóa chim liền cánh
Dưới đất làm cây nhánh dính liền
Người
khuê phụ trong Chinh Phụ Ngâm cũng gửi tình yêu của mình như vậy đến
chồng đang chinh chiến phương xa:
Thiếp xin về kiếp sau này
Như chim liền cánh như cây liền cành.
Chuyện
xưa, ai cũng biết. Nhưng cũng lạ: Con
người phải mượn chim, mượn cây để định nghĩa tình yêu. Vậy tại sao lại chặt
cây, phá rừng, giết chim, bắt thú để nhậu? Trong cái hứng của tích xưa, tôi xin
kể một câu chuyện nhỏ đầu năm, mong những người yêu nhau cũng biết yêu tình yêu
nơi vạn vật, yêu sự sống quanh mình.
Năm
ấy, vào cuối thu, một người bạn mời tôi về cái cốc của anh để săn vịt trời. Cốc
dựng lên giữa đầm lầy, trước mặt mênh mông lau sậy, hai bên rập rạp cây cao,
nơi mỗi năm một lần, vào cuối thu, các giống chim thiên di bay về trú chân một
đêm, trước khi tiếp tục viễn du ngàn dăm nữa. Tôi yêu sông nước nhưng đặc biệt
đầm lầy quyến rủ tôi hơn cả vì dáng bí mật của nó, nhất là vào chiều hôm, khi
sương mù phủ nhòa cảnh vật, gió rì rào như nói chuyện với ai trên bông lau,
trời thấp xuống gần mặt nước, các ngôi sao run rẩy như ướt lạnh.
Anh bạn đợi tôi trong cốc. Bước vào mắt
tôi chạm ngay các chiến lợi phẩm treo trên vách để trang hoàng và chắc cũng để
phô trương tài xạ thủ của chủ nhân : nào bồ nông, nào mỏ nhát, gà rừng, diều
hâu, cú mèo, cò, vạc, vịt trời…la liệt đủ loại. Dường như chừng ấy cũng chưa đủ
để nói lên hào khí của tay thiện xạ, bạn tôi bận một chiếc áo cánh rằn ri da
báo và đội một cái mũ bằng da hải cẩu. Chúng tôi ngủ một giắc ngắn, thức dậy
lúc ba giờ, ra khỏi cốc để đi đến điểm hẹn. Trời cuối thu nhưng lạnh rút gân,
đất cứng như đã chết, không khí đặc quánh làm
khô rốc lá cây, côn trùng câm miệng, không rên rỉ được một lời. Mặt trăng cuối đêm nhợt nhạt treo trên không,
tỏa một làn ánh sáng mơ mờ như hấp hối, buồn tênh. Chúng tôi lầm lũi đi bên
nhau vài chùng xuống dưới sức lạnh, miệng cóng, tai như sắp gảy, hai con chó
sắn chạy phía trước, hơi thở phì ra đầy khói. Đến nơi quen chỗ chúng lao thẳng
vào thẳng vào một túp lều tranh mọc giữa lau, canh bờ nước. Nước đã đông ngắt
như đá, lau sậy khô queo, túp lều lộ ra giữa hoang vu như một bộ xương thời
tiền sử.
Lạnh quá tôi chịu không nỗi, chui ngay vào
chăn vẫn còn run. Ngửa mặt lên trời, vầng trăng vẫn còn đó, như không đủ sứ để
di chuyển. Bổng nhiên tôi ho, ho một trận dài như thể hai lá phổi báo động sắp
đầu hàng, không thở được nữa. Bạn tôi sợ quá chạy ra ngoài, bao nhiêu lá khô
anh mang hết vào nhóm lửa, anh lẩm bẩm: “Thôi thế là hết săn!”. Bởi vì đây là
chuyện tối kỵ trong nghề săn, lửa sáng lên sẽ làm chim thức giấc sớm quá, khi
trời chưa sáng, súng chưa thấy đích. Mà thực vậy, lửa vừa bốc lên, một tiếng
kêu thảng thốt, lạc lỏng thét lên ngay trên đầu chúng tôi, tưởng chừng như một
tiếng gọi hồn vẳng lại từ thuở hoang sơ trái đất. Tôi vùng ra khỏi chăn, tuôn
ra cửa, bổng khựng lại trước một cảnh tượng kỳ vĩ chưa bao giơg thấy: mây hồng
rạng đông hiện ra ở chân trời, đầm lầy như vừa dậy lại sức sống. Bạn tôi hét
lên: “Tắt lửa”. Trên những vết mây hồng bắt đầu đậm nét, in hình bóng đen của
những cặp cánh vịt trời bay qua lượn lại từng vòng. Một tia chớp lóe lên,
“đoàng đoàng”, bạn tôi vừa nổ phát đầu.
Hai con chó lao đi như tên bắn. Vịt bay tán loạn. Tôi nổ súng. Bạn tôi
bắn lia lịa. Chó lao đi bên tả. Chó lao bên hữu. Chó chạy đi. Chó chạy về,
miệng ngậm con vịt lông thấm máu, mắt mở trừng trừng nhìn tôi như muốn hỏi
nguyên do.
Ngày sáng dần, mây hồng bắt đầu nhường
chỗ cho nền trời xanh. Một tia sáng chọc thủng chân mây, rọi sáng một vùng
thung lũng đằng xa. Chúng tôi chuẩn bị ra về với đầy ắp chiến lợi phẩm, bổng
hai con chim. Cổ vươn dài, cánh giăng thẳng, xẹt qua trên đầu tôi. Tôi nả súng.
Một con rơi xuống ngay chân. Nó nằm ngửa, hai chân có quắp, bộ lông ngực trắng
xóa đẫm đầy máu. Trên không, ngay trên đầu tôi, một tiếng chim gọi xuống, bi
thảm, ngắn, xé ruột. Một tiếng, rồi hai tiếng, ba tiếng, tiếng gọi bay giờ nghe
như than khóc, nảo nuột. Vừa kêu con chim vừa quay cuồng trong màu xanh của bầu
trời, nhìn bạn nó trong tay tôi. Bạn tôi quỳ gối, tỳ súng vào vai, mắt sáng
quắc như nẩy lửa, nhắm qua nhắm lại, chờ con chim bay đến gần. Anh nói: “Cậu
vừa hạ con mái con trống không rời nó đâu”. Đúng vậy, con trống cứ vờn quanh
chúng tôi, kêu thảm thiết với trời đất.
Hình như nó biết bạn tôi đang nhắm nó, nó tránh mũi súng, có khi bay
thật xa, mất hút trong bầu trời như để mũi súng kia hạ xuống, nhưng lát sau
quay về, vù đến. Bạn tôi ra lệnh: “Cậu đặt con mái xuống đất đi, nó sẽ đến
tìm”. Con chim đến tìm thật, hạ thấp xuống như muốn đậu bên bạn, bất chấp họng
súng hờm sẵn. Súng nổ. Con chim rơi thẳng một đường xuống đám lau. Con chó lao
đến…
Người trong chuyện không phải là tôi mà là
văn hào Maupassant của Pháp, tôi chỉ tóm tắt chuyện để nhắc tích xưa. Để thấy
rằng: người xưa và người nay hiểu tình yêu không khác. Cùng sống, cùng chết với
nhau, dâu cùng hái, cánh cùng bay, tình
yêu là vậy, vạn vật cũng như người. Rồi
để thấm thêm một điều này nữa: tình yêu không có cái chết. Dù thân xác có chết,
tình yêu vẫn sống. Tình yêu chính là sự sống. Ai bảo hai con chim đã chết?
Chúng nó đang yêu nhau trong lương tâm những người nổ súng. Ai bảo vợ chồng
người hai dâu đã chết? Hãy xem họ quấn quýt nhau trong cây.
Xin gửi chuyện này đến những người đang
yêu nhau.
Cao
Huy Thuần
Giáo
sư đại học Pháp
Có người nhắc là Trưởng lão tái xuất giang hồ liền, hihi! Sẽ đọc kỹ sau.
Trả lờiXóaCũng là sự trùng hợp thôi mà
XóaTrong rét nàng Bân, đọc bài viết sao thấy ấm áp lòng Chinh Phụ:
Trả lờiXóaThiếp xin về kiếp sau này
Như chim liền cánh như cây liền cành..
.
Bu chỉ chép lại, nhưng khung cảnh trời miền bắc ướt lạnh: ...quyến rũ tôi hơn cả vì dáng bí mật của nó, nhất là vào chiều hôm, khi sương mù phủ nhòa cảnh vật, gió rì rào như nói chuyện với ai trên bông lau, trời thấp xuống gần mặt nước, các ngôi sao run rẩy như ướt lạnh.
Hôm đó 'Trời cuối thu nhưng lạnh rút gân, đất cứng như đã chết, không khí đặc quánh làm khô rốc lá cây, côn trùng câm miệng, không rên rỉ được một lời. Mặt trăng cuối đêm nhợt nhạt treo trên không, tỏa một làn ánh sáng mơ mờ như hấp hối, buồn tênh'.
.
Vẫn hiết rằng đó: Maupassant, bi quan, hoài nghi, xa hơn nữa là "sự tuyệt vọng của triết học".
Tôi vẫn thấy đâu đây 'Bút ký người đi săn' trên những bài viết của Turgheniev.
.
Cảm ơn Bu, người Bạn viết chậm nhưng đầy trách nhiệm.
Bu tui nghỉ chơi cũng cần có trách nhiệm
XóaChỉ có tình yêu là bất hủ!
Trả lờiXóaĐúng thế
XóaVừa đọc đến cái tựa YÊU NHAU thì trong cái bụng đã tự nhủ "Ôi! giời ạ! bữa nay Trưởng lão lại bàn chuyện tình yêu nữa đây!" nhưng khi vào entry mới đọc vài giòng thì chợt nhủ thầm: "Ủa đoạn văn này mình đọc vào ngày hôm qua rồi, mà đọc ở đâu? Ở trang blog nào đó hay ở đâu nhỉ?" khổ cái đầu già cứ quên quên nhớ nhớ như thế đó!
Trả lờiXóaCàng đọc xuống càng khẳng định rằng mình đã đọc nó, đọc chỉ tối hôm qua thôi, thế mà không nhớ đọc ở đâu cho tới khi đọc tới cuối trang có dòng chữ "Cao Huy Thuần", thì tôi quay người bước đến cái đầu giường bừa bộn vài quyển sách của mình, dở quyển "Chuyện trò" của Cao Huy Thuần mà tôi vừa thỉnh ở nhà sách FAHASA Nguyễn Huệ hôm 1/4 vừa qua, lật đến chương "Chuyện tình yêu" bài "YÊU NHAU" trang 39, thì đúng rồi.. Tôi đã đọc vào tối hôm qua hết 2 bài, bài thứ nhất là "Sợi tóc", bài thứ 2 là "Yêu nhau" đang đọc dở bài "Lá sầu riêng và hoa nghĩa địa"..
Thế đấy, cái đầu già như thế đó, thế mà cũng quên.
[img]http://1.bp.blogspot.com/-5h5c4suJ2us/UWLCH6LMuhI/AAAAAAAALsU/Q0e9oxQSsvk/s640/IMG_2541.JPG[/img]
[img]http://4.bp.blogspot.com/-JjRz0rS-mJ0/UWLCIBOs2yI/AAAAAAAALsY/mHDpQ-dbMVc/s640/IMG_2551.JPG[/img]
Bạ đã đọc Yêu nhau rồi nhưng đã suy nghĩ như thế nào về câu chuyện đó ?
Xóa"Rồi để thấm thêm một điều này nữa: tình yêu không có cái chết. Dù thân xác có chết, tình yêu vẫn sống. Tình yêu chính là sự sống. Ai bảo hai con chim đã chết? Chúng nó đang yêu nhau trong lương tâm những người nổ súng. Ai bảo vợ chồng người hai dâu đã chết? Hãy xem họ quấn quýt nhau trong cây.
Trả lờiXóaXin gửi chuyện này đến những người đang yêu nhau."
Ui! ở đây ngài Cao Huy Thuần chỉ nói về tình yêu của những người đang yêu nhau, không nói gì đến điều ngược lại, định hỏi điều ngược lại, nhưng chẳng có ngài CHT ở đây, đành quay lại xin được hỏi Trưởng Lão một câu vậy: (không biêt có được không? nhưng cứ hỏi đã :))
* Như đoạn kết có viết: tình yêu không có cái chết. Dù thân xác có chết, tình yêu vẫn sống. Tình yêu chính là sự sống' đó là những cảm xúc trong lòng của hai người còn yêu nhau, và trong cảm xúc của những người biết và cảm nhận về những mối tình vĩnh cửu; điều ngược lại xin được hỏi là: "ở trong lòng những người với cõi lòng bị tan tác, bị vùi dập đau thương vì sự tan vỡ, vì chim vẫn lìa cánh, cây vẫn lìa cành.. thì tình yêu này có còn sống hay đã chết trong lòng của hai người và trong cảm nhận của tha nhân!"
Nếu có thể được thì xin ý kiến của Trưởng lão về vấn đề này nhé!
Cao Huy Thuần đang nói đến tình yêu với cái nghĩa tốt đẹp, nó chiếm đa số trong cuộc sống của con người nói chung. Có như thế nhân loại mới tồn tại và phát triển như ta đã thấy.
XóaMọi thứ trên cõi đời này đều theo luật tương đối . Tình yêu có thể là sự sống với người này nhưng cũng có thể là sự hủy diệt đối với người khác
Trả lờiXóaNhưng tình yêu đem lại cuộc sống hạnh phúc cho con người chiếm đa số có phải không??
XóaAnh viết hay quá! Xin lỗi! nếu anh không tự ái thì TT xin mạnh dạn góp ý: Anh nên đọc kỹ lại và sửa một vài lỗi chính tả ạ!
Trả lờiXóaBác Bu rất vui được bạn đọc góp ý, xin anh đừng ngại!
XóaBài này bu chép lại của Giáo sư đại học Pháp Cao Huy Thuần, có chữ gõ sai bu đã chữa lại, còn chỗ nào sai sót nữa xin bạn chỉ cho, cảm ơn trước
Xóa"Trong khi chắp cánh liền cành/ Mà lòng rẻ rúng đã dành một bên/ Mái tây để lạnh hương nguyên/ Cho duyên đằm thắm ra duyên bẽ bàng"... Em xin bổ sung câu Kiều vô đây ạ. Như câu này thì "chắp cánh liền cành" còn tả cái yêu cụ thể.
Trả lờiXóaHóa ra chi M và anh B dều cùng vô tình chọn đọc đúng 1 cuốn sách, cùng băn khoăn về tình yêu với các góc độ của nó... Sự trùng hợp này hay hén!
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
XóaSự trùng hợp thường là hay Toro à
XóaĐọc mà cứ thấy gai hết cả người và nghĩ lạ quá chả lẽ đây là giọng văn của Bác Bu? Đọc xong hết mới biết tác giả.
Trả lờiXóaChị BT viết :"Mọi thứ trên cõi đời này đều theo luật tương đối . Tình yêu có thể là sự sống với người này nhưng cũng có thể là sự hủy diệt đối với người khác" em cũng thấy đúng thế, như cái chăn ấm vậy kéo đầu này thì lại hở đầu kia.
Nhân loại có gần 6 tỉ người đang yêu nhau, có cặp tốt đẹp, có cặp không. Và biểu hiện các mỗi tình đó khác nhau, không cặp nào giống cặp nào. Nghĩa là ai sắp chăn nấy, chứ không có tấm chăn đắp chung cho mọi người
XóaChúc ngày mới an lành
Trả lờiXóaCảm ơn bạn
XóaAnh Bu ơi!
Trả lờiXóaChỉ có Tình yêu của Chúa và Phật mới vĩnh cữu thôi! (Là Tình yêu không có đối tác)
Còn Tình yêu thế gian vẫn còn...xét lại, anh Bu ha?
Tình yêu thế gian có nhiều cặp thật tuyệt vời dẫn chứng ra thì nhiều lắm Như Thị à
XóaMột sự trùng hợp khá lạ của những tâm hồn đồng điệu, hìhì!
Trả lờiXóaSác xuất ngẫu nhiên mà
Xóa"Cùng sống, cùng chết với nhau, dâu cùng hái, cánh cùng bay, tình yêu là vậy, vạn vật cũng như người. Rồi để thấm thêm một điều này nữa: tình yêu không có cái chết. Dù thân xác có chết, tình yêu vẫn sống. Tình yêu chính là sự sống. Ai bảo hai con chim đã chết? Chúng nó đang yêu nhau trong lương tâm những người nổ súng. Ai bảo vợ chồng người hai dâu đã chết? Hãy xem họ quấn quýt nhau trong cây."
Trả lờiXóaCó đánh chết Gió cũng không tin điều này . Tình yêu không có cái chết nhưng vẫn có những mối tình của tình yêu nhạt phai và chuyện nhạt phai dẫn đến không còn yêu nữa của một tình yêu ...nó cũng xem như chết. Chuyện đổi thay là chuyện bình thường kể cả tình yêu cũng thế ... bác CHT lạc quan quá với tình yêu nên nói thế thôi.Nhưng Gió cũng không phải là người bi quan để nói theo cách mình .Gió tin tình yêu có thể đến và có thể đi ...Gió tin người ta có thể tiễn một tình yêu này đi để đón một tình yêu khác .
Chẳng có gì vĩnh cửu vậy tại sao phải đòi sự vĩnh cửu của tình yêu... ?
P/S Gió chưa bao giờ đọc sách của bác Thuần , chỉ mạn phép đôi chút từ bài viết của anh Bu
Tạm xem yêu nhau cho đến đầu bạc răng long như cách nói của dân gian là vĩnh cữ được không gió ơi?
XóaBu THIỀN lâu quá, các đệ tử chờ hoài.
Trả lờiXóaBu tui sức khỏe hơi bị trục trặc chứ đầu có thiền hihihi
XóaTrước đây NANO thỉnh thoảng có đọc một vài bài viết của GS Cao Huy Thuần. Với kiến thức uyên thâm, sâu sắc nên những bài viết của GS thường rất hay, chặt chẽ và khoa học. Nhưng hôm nay đọc truyện TÌNH YÊU trong entry của bác Bu, NN cứ thấy có điều gì đó không thỏa đáng. Trong entry này, bác Bu không có một chú thích nào (như thông lệ bác vẫn làm), nên có thể coi toàn bộ bài viết, kể cả bức ảnh minh họa đều là của CHT. Từ đây NN nêu lên một vài điều không thỏa đáng để bác Bu và các bạn cho ý kiến nhé:
Trả lờiXóa.
1. Về bức ảnh: Bức ảnh không thể là minh họa cho bài viết. Đấy là hai trai gái bố trí, sắp đặt hình trái tim để chụp cho vui, nhưng không thể gọi đó là tình yêu, vì mỗi người quay một hướng, không nhìn vào nhau với tất cả tình cảm trìu mến, yêu thương. Bốn bàn tay không bám vào nhau, nên là liên kết hờ hững, không chặt chẽ, không vì nhau, nên dễ bị phá vỡ. Mỗi người sẽ bị văng ra một nơi khác nhau khi có ngoại lực tác động vì không “liền cành”.
.
2. Những điển tích được dẫn ra cũng không chính xác là tình yêu, mà là tình nghĩa vợ chồng, tình nghĩa tao khang:
- Theo giả sử: Vì Dương Quý Phi quá đẹp, Đường Minh Hoàng quá say mê, nên trong đêm “thất tịch” đã nguyền thủy chung với nhau mãi mãi như “chim liền cánh, cây liền cành”. Lời nguyền này đã được Bạch Cư Dị đưa vào bài “Trường hận ca - 長恨歌”trong đó có hai câu “在天願作比翼鳥 / 在地願為連理枝 - Tại thiên nguyện tác tỉ dực điểu / Tại địa nguyện vi liên lý chi" – (“Chim chắp cánh tung trời bay liệng / Cây liền cành quyến luyến không lìa”. NGYM – Tiểu thuyết thứ bảy). Lời nguyền thủy chung này cũng là lời nguyền của vợ chồng chứ không phải tình yêu.
- Khi Kim Trọng đồng chí ngồi tâm sự cùng Thúy Kiều, chàng định hơi quá đà thì nàng đã phải nhẹ nhàng thốt lên: "Trong khi chắp cánh liền cành / Mà lòng rẻ rúng đã dành một bên / Mái tây để lạnh hương nguyền/ Cho duyên đằm thắm ra duyên bẽ bàng" (dẫn chứng của Toro NPK), thì “chắp cán liền cành” mà Kiều muốn nói đến cũng là tình nghĩa vợ chồng sau này, chứ không phải đơn thuần là tình yêu.
- Tác giả truyện đưa ra điển tích “giữa hai mộ mọc lên một cây, cây ấy lớn dần, cành lá quấn quýt” là không chính xác, mà phải là hai mộ mọc lên hai cây. Hai cây đó có các cành vươn về phía nhau và quấn quýt lấy nhau. Thế mới gọi là “cây liền cành”.
Tóm lại “chim liền cánh” và “cây liền cành” là hai trong một (như cách nói bây giờ). Và đấy là không phải (hoặc không chỉ) là tình yêu mà là tình nghĩa thủy chung vợ chồng, tình nghĩa tao khang: “Đôi ta là nghĩa tao khang / Xuống khe bắt ốc, lên ngàn hái rau” (ca dao)
1- bài của Cao Huy thuần, ảnh của bu lấy từ nét đưa vào. Đôi nam nữ nhảy lên tạo thành một trái tim tượng trưng cho tình yêu. Lực đẩy và lực hút giữa hai người là bao nhiêu chúng ta không quan tâm làm gì, chỉ biết gia]x họ đã tạo ra hình một trái tim thế thôi.
Xóa2- Bu tui nghĩ từ tình yêu mới dẫn đến tình vợ chồng tình tào khang
3- Đúng là phải mọc từ hai mộ mỗi mộ một cây để cành lá chúng quấn quýt vào nhau.
4- Cao Huy Thuần là Phật tử Thuần Thành, đã từng đăng đàn diễn thuyết Phật Pháp cho các nhà sư nghe thì ông thừa biết luật vô thường của tạo hóa. Khi nói tình yêu không có cái chết thì ta nên hiểu đó là hình tượng văn học , là khát vọng của con người với một tình yêu với nghĩa đẹp đẽ của nó.
Cảm ơn các bạn ghé bu
Trả lờiXóaBác sĩ bảo bu hạn chế ngồi vào máy tính nên chưa trả lời cho từng bạn được
Hẹn một ngày gần đây.
Mấy hôm nay đã khỏe chưa Trưởng Lão ơi! phải tin vào bác sĩ và nhớ giữ sức khỏe nhé!
Trả lờiXóaCon Các Mác hỏi bố: Phương châm sống của bố?
XóaMác trả lời: Nghi ngờ tất cả
Cái này thì bu tán thành với ông, cho nên có nghi ngờ bác sĩ thì cũng là phải.
Một entry thật hay và bổ ích !
Trả lờiXóaLâu lắm mới gặp Lục Bình ở nhà Bu
XóaCảm ơn sự thăm viếng của bạn
Cảm động đến lạnh người.Cứ tưởng bác Bu là người trong cuộc săn bắn ấy.Cảm ơn bác!
Trả lờiXóaCảm ơn bạn Chung Lưu Thuy ghé thăm và để lại nhân xét
XóaEm đọc một mạch và hơi ngạc nhiên sao bác Bu nhà mình hôm nay lại viết văn vẻ thế ? Đến hàng cuối mới biết tác giả là ai !!!
Trả lờiXóaBài này quá hay, nó gợi nên cái thiêng liêng, đẹp đẽ của tình yêu.
Lâu lắm mới thấy bạn ghé Bu
XóaTình yêu đẹp và thiêng liêng nói mãi không cùng phải không Andro Tuấn Anh??
Chào bạn ! Cho mình gọi là bạn nha vì mình cũng không biết bạn bao nhiêu tuổi, vì không thấy ảnh hay ...lý lịch trích ngang.
Trả lờiXóaBài viết này hình như là bài đầu tiên mình đọc ở nhà bạn bên G + này.
Dù chỉ mượn lại hoàn cảnh của ai đó trong một chuyến săn, nhưng câu chuyện con chim trống lượn quanh xác chim mái để rồi...làm mình...không biết nói sao nữa. Tự dưng thấy con người ác quá.
Yêu thì dù loài vật hay con người, chắc đều có tình cảm như nhau hết bạn hén !
Đúng là con người ác quá, giết nhau, giết chim chóc, thú vật, tàn sát cả cây cối, đất đai và sông nước, khí trời. Con người đang tự giết dần mình!!!
Trả lờiXóa