Đỉnh núi cao 1200 m, nơi tọa lạc chùa Kyaikhiyo linh thiêng và độc đáo
Một trong nhiều nhà bảo tàng Phật tích ở chùa Kyaikhiyo
Khối đá ở chùa Kyaikhiyo chênh vênh thế này có lẽ trước khi có Phật Thích Ca không biết bao nhiêu ngàn năm
Mây núi còn ở dưới tầm nhìn
Các nhà sư đi nhận khẩu phần ở tu viện
Bu ở chùa Kyaikhiyo
Chùa đầu tiên bu đến chiêm bái ở Miến Điện có tên Kyaikhiyo toạ lạc trên một đỉnh núi cao 1200m so với mặt biển. Đây là ngôi chùa rất linh thiêng và độc đáo. Nhưng hảy khoan nói về chùa, đoạn đường 200 cây số từ Răng gun đến chùa Kyaikhiyo, bu “mục sở thị” nhiều vụ cũng… đáng nói lắm ! …Hihihi
Đã từng ở trong ngành giao thông nên bu có rất nhiều dịp đi xe buýt ở xứ mình cũng như xứ người. Anh thiết kế ra chiếc xe buýt đã tính được khoảng cách từ xe xuống đường sao cho các cụ ông, cụ bà, cho các nàng mang bầu, mang bì, lên xuống dễ dàng. Bởi vậy bu rất ngỡ ngàng khi thấy anh phụ lái người Miến trước khi mở cửa xe cho khách lên, xuống, còn đặt thêm chiếc ghế gỗ vào dưới bậc xe, làm cho khách hết còn cảm giác đang lên cao hay xuống thấp. Xong rồi, anh đứng ra một bên cười rất tươi, trao cho mỗi khách một chiếc khăn lạnh, hoặc một chiếc ô nếu là trời mưa. Vào toilet nhà hàng Kyaw swa ở Bogo cách Răng gun 100 cây số (về phía nam) càng thấy sự chu đáo của người Miến hơi… lạ! Chỗ nam giới vào đã có hình vẽ bán thân người đàn ông mặc vét, thắt cà vạt, đội mủ phớt. Ở chỗ phụ nữ vào đã có hình vẽ bán thân người đàn bà tóc phi dê, mặc áo đầm. Người mù chữ của bất cứ dân tộc nào nhìn vào đó cũng biết phải đi vào phía nào cho đúng. Thế nhưng, ở cửa ra vào vẫn có thêm một chàng trai ăn mặc lịch sự dang tay khi chỉ sang buồng nam, khi chỉ sang buồng nữ, cứ như chú cảnh sát giao thông đang thi hành công vụ ngoài đường phố. Khác chăng là, chú này không trang bị roi điện cùng máy bộ đàm như chú kia. Hehehe…
Xe buýt đi cách Răng gun 200 cây số thì dừng lại ở một vùng nhà dân. Anh chàng Cô cô thông báo: “Mời quý vị xuống và lên xe chuyên dụng, xe này sẽ chạy 11 cây số đường rừng, sau đó các vị đi bộ chừng 3 cây số đường dốc thì đến đỉnh núi có chùa Kyaikhiyo. Ai không đi bộ thì chi tiền thuê cáng”. Ái chà chà, xe chuyên dụng là xe tải không trần, ghế ngồi là các thanh gỗ đặt ngang. Xe chạy như bay, bất kể đường dốc hay đường gấp khúc tay áo. Các thượng đế tha hồ xiêu bên này, vẹo bên kia, cứ như ràng rào bị bão. Một cô gái Hà Thành nôn oẹ tứ tung, anh chồng ôm vợ vào lòng vuốt ve dỗ dành cứ như xi nê tình ái. Hihihi.
Xuống xe đặc chủng để treo dốc hoặc lên cáng
Cáng Miến Điện là thế này đây (chưa lắp tấm gác chân)
Vị khách nhiều tuổi nhất đoàn
Người đẹp Hà Thành sau cơn nôn ọe
Bu tui đi trước đây
Đội cáng xuất quân....
Và hành tiến...
Đường gấp khúc lên núi
Đội trưởng cáng tuyên bố: Cứ 4 anh Miến khiêng một anh (chị) Việt, 16 du khách vị chi 64 anh phu cáng. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay, 16 vị này lần đầu được đi cáng, thoạt tiên ai cũng ngỡ ngàng, nhưng rồi quen ngay. Mấy anh cáng khôn lắm, nhè chỗ người ta bán coca, hay bò húc, để hạ cáng giải lao. Các “quan ông”, “quan bà” thấy người khiêng mình chân nam đá chân chiêu, thở hổn hà hổn hển, nước trầu bắn ra tung toé thì thương, mời giải khát cho lại sức. Tính ra tiền giải khát bằng tiền thuê cáng. Trước khi chia tay nhau, có vị khách còn cho mỗi anh phu cáng một đô la. Thế mà có chú còn ngoẹo đầu xin thêm cho kỳ được. Hehehe.
Khất thực
Cười tươi khi được bố thí tiền
Luật tạng cũng cấm người khất thực lên tiếng xin xỏ. Nhưng kìa ! Có tiếng khánh kêu keng keng, lại nghe như có tiếng trẻ nhỏ đọc Chú Đại Bi… A! Đây rồi! Một nhóm sư choai choai, đi đầu nhóm là một ông sư bé tẹo, có lẽ 8, 9 tuổi gì đó. Ông này gặp chúng sanh thì tay trái dơ khánh lên, tay phải vung dùi gõ 6 tiếng, cứ hai tiếng liền nhau làm một nhịp. Dứt tiếng khánh, ông đọc một tràng tiếng Miến có nhiều nguyên âm “a” mà bu nghe như là chú Đại bi vậy.
Chúng sanh bố thí tiền vào túi vải
Khác với các đồng tu đi sau, nhà sư tí hon này không mang bình bát, chúng sanh bố thí tiền và mọi thứ vào túi vải. Nhiều người cho thế là không đúng bài khất thực. Ông và cả nhóm đi rồi mà bu cứ mãi nhìn theo… Lại nhớ xưa kia có vị sư hành thiền, ông sợ giẫm chết các con vật dưới chân nên khom người, đưa cây chổi quét sạch đoạn đường sắp bước chân vào. Cứ thế, ông đi hết chặng đường cần đi. Mọi người thấy vậy ngưỡng mộ và kính trọng lắm. Nhưng ngày nay, nếu có một nhà sư hành thiền trên đường Sài Gòn như thế thì thiên hạ cho đầu óc thầy có vấn đề. Ô tô, xe máy, như nước lũ thế kia sẽ sát sinh thầy trước khi thầy sát sinh các con vật dưới bàn chân. Tức là sát sinh trong đạo Phật đã có phần cải biên. Vậy ông sư bé tẹo kia mang túi vải thay vì bình bát thì có chi lạ? Với lại, hai tay thầy mắc sử dụng chiếc khánh thì còn tay đâu để giữ cái bình bát ? Chưa nói chiếc bình bát to tổ bố thế kia thì thầy mang làm sao cho nỗi …Hehehe.
(còn tiếp)