Bạn vong niên của tôi là một ông nhà văn ngoài 80, đã có 25 quyển tiểu thuyết, 10 tập thơ, lý luận phê bình và tạp văn 5 quyển, những bài báo lặt vặt nhiều lắm không tính làm gì. Hồi trai trẻ nghe đâu cụ bị họa văn chương, phải lên bờ xuống ruộng, thân tàn ma dại một thời. Mới đây cụ không khoẻ, tôi đến thăm, động viên cụ: Cụ thế mà sướng, có tác phẩm để đời, sắp tới không khéo được giải thưởng nhà nước, tên cụ có khi lại được người ta đặt cho đường phố Thủ đô chứ chẳng chơi. Nghe thế, cụ quay phắt nhìn tôi, ý muốn nói gì nhưng có lẽ mệt hoặc cho là tôi nói tầm phào nên lại thôi. Vừa lúc thằng cháu đích tôn của cụ đi đâu về, mặt mũi đỏ như gà chọi. Tôi bảo nó, ông ốm mà mày thì lông nhông suốt ngày. Nó bảo, ấy, cháu đi chăn trâu mà chú. Tôi gặng, trâu hay là nghé. Nó tròn mắt, trâu hẳn hoi, mà sao chú hỏi thế. Tôi kể, hồi còn chiến tranh phá hoại, có thằng bé bằng tuổi mày được Hợp tác xã giao cho nuôi con nghé. Nó ấy à, siêng bằng vạn mày. Dắt nghé đi hết đồng gần sang đồng xa cho nghé ăn tròn bụng, lại cho nghé đầm nước. Đông che hè thoáng. Con nghé lớn như thổi, da bóng lừ như gỗ mun, đôi sừng vểnh lên nhọn hoắt trông hùng dũng lắm. Ấy thế mà dân làng quen miệng cứ bảo nó là nghé, chưa một ai gọi nó là trâu. Đến đây thì cụ nhà văn lão thành ra hiệu nhờ tôi xoay người cụ lại tư thế nằm nghiêng. Thằng bé sốt ruột dục, rồi sau đó thế nào hả chú? Tôi kể tiếp: Một hôm máy bay Mỹ ném bom vào làng, con nghé đẹp mộng mơ của thằng bé bị mảnh bom phạt đứt cổ, chết. Hợp tác xã mổ thịt chia cho xã viên. Mọi người gọi nhau ý ới, bà con ơi ra sân hợp tác xã nhận phần thịt trâu. Thịt trâu ngon lắm. Ông nhà văn già nghe đến đó thì ho lên mâý tiếng rồi mặt mày biến sắc phải đưa đi cấp cứu. Bác sĩ khám chán cũng không hiểu vì sao cụ lại sốc nặng thế. Tôi nhỉ bụng, hay tại câu chuyện sống là nghé, chết đi mới được gọi là trâu của tôi mà nên nỗi. Đến giờ nhắc lại tôi vẫn còn ân hận về câu chuyện tào lao của mình.
Cháu nhớ đọc một câu chuyện gì về một ông họa sỹ. Đột nhiên người ta đăng nhầm cáo phó ông khi ông còn sống. Thế rồi tranh của ông lên giá ầm ầm. Người ta chợt nhận ra tranh ông vẽ cũng rất đẹp. Ông định cải chính nhưng người bạn thân khuyên không nên, không phải ai cũng tự nhiên...chết. Ngày qua ngày, dần dần phong trào cũng lắng xuống, người ta quên dần ông. Ông trở về nhà trong một đêm mưa tầm tã. Trong nhà có tiếng vợ ông thủ thỉ. Nhìn vào, ông thấy người vợ thân yêu của mình đang tình tự với người bạn thân. Ông lặng lẽ quay về nấm mộ giả trước đây của mình.
Trả lờiXóahì! bác Bu thâm thúy thật! Mà cuộc đời muôn năm vẫn cứ xảy ra như thế đó, biết làm sao...
Trả lờiXóaSống thì thờ ơ , khi người ta k còn thì tung hô rầm rộ .
Trả lờiXóaThói đời sao mà tệ !
Bác Bu đúng là bậc thầy chơi chữ! Nhưng ngẫm kỷ thì Trâu cũng từng là Nghé và Nghé rồi cũng sẻ là Trâu.
Trả lờiXóaLàm thân Nghé thì điều tiếng nhẹ nhàng hơn, cao lắm chỉ là "Nghé cỏn buồn sừng"; Chứ thân Trâu thì nặng nề khi nghe mắng "Đồ trâu bò".
Rốt cục chỉ có bộ da là giống nhau.
Câu chuyện chứa nhiều ẩn ý quá! Nhưng có chuyện ngược lại sống là trâu, chết đi lại được gọi là nghé không bác nhỉ?
Trả lờiXóa@ Bạn Yên Sơn
Trả lờiXóaLàm trâu có khi còn khổ hơn làm nghé. Người ta mắng nhau ngu như trâu, chứ không phải ngu như nghé. Nhưng với quy luật phát triển thì trâu đã trưởng thành còn nghé là vị thành niên, không được can dự vào việc phục vụ con người.
@bạn thuthuy1401
Trả lờiXóaNgười đời có câu thành ngữ: cưa sừng làm nghé. Già khú rồi mà cứ thích trẻ trung. Trong mục photos của Bu có tấm ảnh được ghi chú cưa sừng làm nghé, mời bạn tham khảo.
,
@ Bạn Lê Tê
Trả lờiXóaSau đó chắc ông ta chết thiệt?
@ Bạn khietan và bạn nganha
Thế giới con người có lẽ mãi mãi như thế
Lại biết thêm một biệt tài nữa của anh Bu: viết truyện ẩn dụ!
Trả lờiXóaHehe, nghé xem thế mà hơn trâu, hehe!
Trả lờiXóaHihi, báo cáo chú, bài này chú viết chuyện ẩn dụ...nhưng con hiểu được rồi nha! Còn mọi khi con đọc để tìm hiểu thêm những điều con chưa biết, mà đã chưa biết nên con....hỏng dám còm cái chi chi cả hà! Hôm nay trò chuyện với chú con cũng ngộ ra được nhiều điều! Thật bất ngờ chú ah!
Trả lờiXóaChúc chú chiều thứ 7 thật vui chú nhé!
Đọc xong em thấy ngậm ngùi cho ông cụ, cho con nghé hay con trâu gì đó và cả cũng ngậm nghùi cả cho những cuộc đời chỉ được biết đến sau khi mất.....
Trả lờiXóaCái oan nghiệt chính là cả đời con nghé lại mang đôi mắt nhìn và tâm hồn của một con trâu anh Bu nhỉ ? Anh có nghĩ ra : ông cụ muốn nói gì với anh ở đầu câu chuyện không ?
Trả lờiXóaĐọc chuyện của anh đọng lại chút buồn .
Anh viết lúc nào cũng mang ý nghĩa sâu sa
Trả lờiXóaMuốn trả lời các bạn song đang bị trục trặc nên dòng này xem là thí nghiệm
Trả lờiXóa