Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

KIẾP NẠN THỨ 81

 

Sáng nào Bu tui cũng rủ rê bạn bè lối xóm đi dọc kè bờ sông thay vì tập khí công dưỡng sinh như bạn GRAPH gợi ý. Đi chán thì quần tam tụ tứ nơi mấy ghế đá vườn hoa để tán chuyện trên trời dưới đất. Anh nào cũng có chuyện kể để cười. Thường là những chuyện đầu Ngô mình Sở không có đầu đề, do anh này đọc đâu đó, anh kia nghe đâu đó, gom góp biên tập lại. Mời các bạn đọc chơi Kiếp nạn thứ 81.

 

Thầy trò Đường Tăng đi Tây Trúc thỉnh kinh,  thấm thoắt đã hai mươi năm, trải qua 80 kiếp nạn.  Công việc hoàn thành, thầy trò phấn khởi hộ kinh về cố quốc.  Đang mùa đông, đường qua Hi Mã Lạp Sơn phủ đầy băng tuyết, thầy trò Đường Tăng buộc phải đi vòng. Đến một nước nọ có biên giới với Tàu, thấy trên cổng thành ghi bốn chữ ĐẠI VỆ NAM QUỐC, Đường Tăng quay lại hỏi các trò:

- Đây có phải là nước Vệ danh tiếng, chính sự yên bình, vua sáng tôi hiền, luật pháp nghiêm minh, sản vật phong phú, nhân dân sống trong lục hòa,  khắp chốn cùng quê tươi vui lời ca tiếng hát đó không ?

Ngộ Không phi thân về phía kinh thành, một lát quay về nói:

- Thưa thầy, đúng là nước Vệ mà thầy nói đó ạ.

Thầy trò kéo nhau đến Hải quan phủ, ngỏ ý xin đổi điệp văn. Quan coi phủ nói:

- Từ Tây Trúc về Tàu sao các ngài không đại nhân hành đại lộ mà phải mua đường qua nướcVệ ?

 Đường Tăng trình bày việc đi thỉnh kinh, và nỗi khó khăn không trèo qua được núi cao đang mùa đông băng giá, phải đi nhờ qua quí quốc.

 Quan thản nhiên nói:

-  Ngài nói vậy nhưng chúng tôi chưa nghĩ vậy, mời các ngài hãy chờ chúng tôi kiểm tra hư thực ra sao đã. Nếu không có gì khả nghi chúng tôi sẽ làm thủ tục cho các ngài đi.

Đường Tăng biết nhập gia tùy tục, ngài vui vẻ chấp nhận để quan nước Vệ làm phận sự kiểm tra.  Ngày đầu tiên Bát Giới bị quan gọi lên hỏi:

- Anh tên gì

- Trư Bát Giới

Riêng phần trích ngang lí lịch Trư phải trình bày mất hai ngày, đến ngày thứ ba quan đổi giọng hỏi:

- Tại sao tai và mũi của mày to thế, có phải để nghe lén và ngửi mùi nước tao không?

Bát giới vò đầu thanh minh là cha sinh mẹ đẻ đã như thế, quan phán:

- Hừ, ai làm chứng là cha mẹ mày sinh ra mày đã như thế này, hay là mày mới phẩu thuật chính hình để chuyên nghề thám thính ? Mày có gì chứng minh điều mày nói là sự thật ?

Bát Giới nhăn nhó bảo rằng chỉ còn cách về nhà nhờ bà con xóm giềng xác nhận. Nhưng muốn về thì phải có điệp văn quan cấp cho. Quan lại bảo muốn có điệp văn  ta cấp thì mày phải có người xác nhận, chưa có hẳng cứ đợi đấy, khi nào có ta sẽ nói chuyện sau...

Hôm sau quan gọi Ngộ Không vào hỏi:

- Mày đi đâu cũng kè kè cái gậy sắt để làm gì?

- Thưa, để đánh yêu quái.

Quan nổi xung đập bàn quát.

- A, thằng này láo! Nước Vệ nổi tiếng an ninh trật tự, muôn dân sống an bình hạnh phúc, làm gì có yêu quái để mày đánh.  Phải chăng mày mang gậy là để chống đối người thi hành công vụ. Trả lời thành khẩn, nếu không chớ có trách.

Ngộ không trần tình, rằng đường sá xa xôi hiểm trở, đâu đâu cũng có hùm beo yêu quái rình rập gây sự. Cây gậy này tiểu trừ chúng, bảo vệ sự an toàn cho đoàn thỉnh kinh và giúp dân chúng qua cơn nguy khốn. Quan lại hỏi:  

- Thế mày đánh yêu quái đã xin phép ai chưa?

- Dạ chưa ạ.

Quan bảo:

-  Mày làm thế là vi phạm kỉ cương. Trước khi ra tay thì mày phải biết đối phương có đúng là yêu quái hay không.  Phải lập hồ sơ tội trạng, trình quan sở tại xét duyệt ra quyết định. Hừ! ai cũng manh động như mày thì thành ra loạn à? Đất nước tao đang yên lành mà mày vác gậy đi nghênh ngang thế kia, chẳng hóa ra mày bêu rếu nền an ninh nước Vệ sao?  Mày phải ở lại đây để tao thẩm tra tiếp, trước mắt tạm giữ cây gậy sắt của mày. Ngộ không định mở miệng phân bua thì quan đã cho người lôi ra khỏi công đường.  Ngày hôm sau đến lượt Ngộ Tĩnh bị điều lên công đường. Quan dọa:

-  Hai thằng kia đã nhận tội do thám và gây rối trật tự công cộng. Mày khôn hồn thì khai ngay mọi tội trạng để được nhận lượng khoan hồng của bản quốc. Nói ngay, cái hòm to tổ bố mày mang kia đựng những gì, bom mìn tự tạo, thuốc gây nghiện hê rô in, hay băng đĩa văn hóa đồi trụy?

Ngộ Tĩnh vả mồ hôi trán, lắp bắp:

- Thưa quan hòm đựng toàn kinh Phật

Sau khi ngó nghiêng những pho kinh Phật chữ nghĩa loằng ngoằng như dun bò, quan phán:

- Đợi tao cho người dịch hết ra tiếng Vệ xem ra sao đã, nhỡ  có tài liệu gì độc hại, chống đối lại chủ trương đường lối của nước Vệ thì sao?

Quan giữ lại hòm kinh, Ngộ Tĩnh được tại ngoại.  Lúc này Ngộ Không cũng vừa vượt ngục trở về, Đường Tăng nói với hai đệ tử :

-  Không hiểu các chức trách nước Vệ có biết tôn quý kinh sách không,  chẳng may họ bán cho các tay đồng nát thì uổng công thấy trò ta, lại đắc tội to với nhà Đại Đường và Phật tổ Như Lai. Ngộ Không, con mau mau đằng vân phi vũ  đến xin  Phật tổ Như Lai ra tay cứu giúp,  thậm cấp, thậm cấp.

    Buổi sáng nọ, Phật tổ Như Lai đỉnh đạc vào Hải Quan phủ, chưa kịp trình bày vụ việc đã bị quan hỏi ngay:

- Đến đây có việc gì ?

- Xin ngài giúp đoàn thỉnh kinh nhà Đại Đường được về cố quốc sớm ạ.

Tên gì, quan hệ thế nào với đám người đó ?

- Tên Phật tổ Như Lai.

- Anh Lai cho biết, anh có hộ khẩu ở đâu, làm nghề gì?

- Thưa tôi ở Tây Trúc,  làm nghề tu hành.

- Tu hành tức là trồng cây hành làm gia vị? Công Tôn Tích ghi vào biên bản: anh Lai làm nghề nông.

Đức Như Lai vội xua tay:

- Tu hành không phải là nghề nông, chỉ chuyên tâm tu dưỡng, hướng tới chân thiện mỹ và giải thoát...

- Anh Lai trả lời đúng câu hỏi, tu thế lấy gì để sống ?

-  Thưa, nhờ ơn bố thí của chúng sinh.

Quan càu nhàu:

- Ăn xin còn làm bộ loanh quanh, Công Tôn Tích, ghi là nghề ăn xin, vậy quan hệ với đám người kia thế nào?

- Dạ, họ là đệ tử của tôi.

- À, thì ra các anh có tổ chức, có phân cấp hẳn hoi. Tôi phải làm rõ về tổ chức và tôn chỉ hoạt động của các anh, truy nguyên ai là người cấp phép...

                                                        

                                                         * *

*

Năm năm trôi qua, thầy trò Đường Tăng vẫn chưa đổi được điệp văn. Lòng dạ mọi người như lửa đốt, Đường Tăng sai Ngộ Không lên trời cầu cứu, Ngọc Hoàng nghe trình bày xong ngáp dài lắc đầu:

- Cái luật của nước Vệ nhiêu khê lắm, ta có xuống cũng bị họ bắt xác minh lí lịch. Ta đã sống cả tỉ tỉ năm, bạn bè trang lứa ra đi hết rồi, hỏi còn ai mà đứng ra xác minh với xác nhận. Xuống đó rồi cũng kẹt cứng như các người thôi.  

       Một hôm Ngộ Không la cà các quán nước vỉa hè thấy dân chúng đọc  báo nói rằng sắp có đoàn cấp cao nhà Đại Đường sang nước vệ công cán, vội về bẩm báo với  thầy Đường Tăng:

- Bạch thầy, bạch thầy, hoàng đế nhà Đại Đường sắp sang nướcVệ chuyến này chắc thoát, chắc thoát. Huhuhu.

Đường Tam Tạng đang lim dim ngủ liền choàng dậy mừng hú, kêu: thiệt không, thiệt không, rồi lẩm bẩm: Nam mô bổn sư Thích Ca mâu ni Phật,  cho con vượt qua kiếp nạn thứ 81, ...thứ 81... thứ 81...nam mô...nam mô...!!  Ngộ không, Ngộ Tĩnh, Trư Bát Giới sướng như điên, ôm nhau nhảy thâu đêm vũ khúc “Biệt Vệ hành” do ba chàng tự biên tự diễn rất là hoành tráng.

 

  

    

19 nhận xét:

  1. Em cười có bị hỏi lí do không ạ?

    Trả lờiXóa
  2. Hồi đó chưa có net. Tội quá đi. Có net thì chỉ cần ngồi một chỗ search là ra kinh, kiếp nạn có đụng thì cũng chỉ là bạn nét lừa tình,lừa tiền, sập blog, chặn trang mạng, chuột cắn dây, wifi chập chờn... Đâu đến nỗi mất 5 năm ngồi lê xứ người cơ cực rứa chơ.

    Trả lờiXóa
  3. Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ, em cứ việc cười không ai được phép hỏi chi hết

    Trả lờiXóa
  4. Học Phật để thoát khổ, nhưng mấy mấy đồng chí này khổ quá huhuhu.

    Trả lờiXóa
  5. Em phải học hỏi rút kinh nghiệm chứ ngộ nhỡ cứ cười không xin phép là bị quy tội cười không lí do (giang hồ gọi là cười đểu) thì nguy tai, khéo lưu lạc quê người chỉ vì trót buồn cười. :d

    Trả lờiXóa
  6. Gió cũng cười ..không kịp xin phép luôn nè anh Bu .
    Xem ra kiếp nạn này kéo dài hơn 80 kiếp nạn kia hả anh Bu ..?

    Trả lờiXóa
  7. Hehehe...cười đến nỗi lưu lạc quê người thì quả là xưa nay chỉ có Tản Đà "Giang hồ ham chơi quên quê hương"

    Trả lờiXóa
  8. Cả Trời lẫn Phật đối với nước Đại Vệ Quốc kia cũng chỉ là cái đinh, Nền hành chính quái đản ấy phải cái cách gấp gấp.

    Trả lờiXóa
  9. Giá mà lưu lạc kiểu cụ Tản thì vui rồi. Đằng này cười vu vơ mới nguy hiểm chứ ạ? Nước mà Ngọc Hoàng còn sợ thì trường tồn lắm lắm.

    Trả lờiXóa
  10. Vua thua thằng liều là thế mà hehehe...

    Trả lờiXóa
  11. Anh Lai làm nghề nông trồng hành thì không biết anh Tăng (Đường Tăng) và anh Hoàng (Ngọc Hoàng) làm nghề gì theo suy diễn của họ hả bác Bu? :D

    Trả lờiXóa
  12. Anh Tăng giúp việc anh Lai trong nghề trồng hành, còn anh Hoàng xem như tổng thư kí liên hiệp quốc, chỉ huy cả thế giới, nghe rất oai mà nói không ai nghe

    Trả lờiXóa
  13. Thày trò nhà này có lẽ thực hành "hối lộ thức" chưa tốt nên gặp kiếp nạn 81. Có cái gì quý đem ra mà hối đi rồi còn lộ.
    Hóa ra là anh Bu từ bấy tới giờ chả tập tành dưỡng sinh dưỡng sức gì nhé.

    Trả lờiXóa
  14. Chao ôi, cũng muốn dưỡng sinh dưỡng sức lắm chứ, nhưng không thầy đố mầy làm nên huhuhu.

    Trả lờiXóa
  15. Mấy ông này chưa "tùy duyên hóa độ" rồi. Nếu khai là làm nghề tâm linh, đặt mồ mả, cầu cát tránh hung, giúp thăng quan tiến chức, phát tài phát lộc... thì thành thượng khách của vua quan nước Vệ ngay. Nước vệ đang khát dịch vụ đó...

    Trả lờiXóa
  16. Một phát hiện rất hay, "anh Tăng" và "anh Lai" chưa hiểu luật rừng của nước Vệ, mà có hiểu thì cũng thua vì đươc cái bát bằng vàng của nhà Đại Đường cho mang theo đã đưa hai ông A Nan và Ca Diếp để đổi kinh Phật rồi (theo Ngô Thừa Ân)... huhuhu.

    Trả lờiXóa
  17. Bác Buluk vi phạm sửa chữa nguyên bản nhé !
    Sửa lung tung cả lên để hậu bối đọc vào không biết thực hư là ở đâu cả!

    Trả lờiXóa
  18. @nguyenthuthuy1401, chuyện kể tiếp như thế này, sau khi Như Lai (anh Lai) được thả, tá hỏa chạy về Thiên Trúc gởi i meo cầu cứu Ngọc Hoàng, Ngọc Hoàng tức tốc đến gặp quan nước Vệ. Như thường lệ quan hỏi: tên gì? -Ta là Ngọc Hoàng. A anh Ngọc Hoàng (giống như tớ tên... Ngochiep vậy :D), nơi ở? -Nhà trời. Chợ trời hả? Thành phần bất hảo đây, nghề nghiệp? -Thượng đế. Thôi đích thị là bất hảo rồi, ở chợ trời buôn bán rượu đế lậu. Bay đâu bắt lấy hắn...!
    Thế là quân lính ùn ùn xách giáo mác chạy tới, Ngọc Hoàng thất kinh phóng lên mây bay tuốt về trời...
    Chuyện tiếp như thế đấy thuthuy, hehehehe!

    Trả lờiXóa