Dã quỳ, blog Mẹ Bầu Bí
Lá phong đỏ như mối tìn đượm lửa
Hoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa
Đọc bài "Dã quỳ" của Mẹ Bầu Bí càng thêm thấm thía nỗi ám ảnh về một bài văn, một câu thơ mà ta vô tình đọc được, nghe được. Phải hơn 20 năm sau khi đọc ai đó viết về hoa dã quỳ, mẹ con chị mới gặp được cái màu vàng huyền hoặc đó ở xứ sở sương mù Đà Lạt. Bu cũng có trên 30 năm để nhớ về một người bạn đọc cho nghe bài thơ "Bức thư tình ở Hàng Châu " của nhà thơ Tế Hanh trong căn hầm chữ A, lỏng bỏng nước với muỗi bay vo ve, ngoài trời ầm ào tiếng máy bay và nhập nhòa pháo sáng.
….
Lá phong đỏ như mối tình đượm lửa
Hoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa
….
Không hiểu sao hai câu thơ không có gì tân kỳ và kỹ xảo ấy đóng đinh vào ký ức Bu cho đến nay. Cái màu đỏ của mối tình và màu vàng của nỗi nhớ lấp lánh ẩn hiện đâu đây mỗi khi Bu nghỉ về dĩ vãng. Có lẽ do Bu nghe nó trong lúc thần chết lảng vảng cạnh căn hầm, cũng có thể do người bạn rất thân có cái tên Thái Nguyễn Bạch Liên ấy đã thành người thiên cổ. Hoa cúc dễ được nhìn thấy, nhưng còn lá phong thì ở xứ mình hình như không có. Người ta bảo cây phong có lá đến mùa thu thì đỏ đẹp, mùa xuân thì nở hoa xúm xít như quả bóng tròn. Đời nhà Hán hay trồng cây phong ở trong cung, vì thế đời sau gọi nơi cung cấm của nhà vua là phong thần. Vâng, cái màu đỏ ấy thôi thúc Bu đến nỗi một lần sang Tàu, tìm trăm phương nghìn kế đến cho được Hàng Châu, để rồi tiếc ngẩn tiếc ngơ vì lúc bấy giờ không còn là mùa thu nữa. Đành bằng lòng với thi sĩ Tế Hanh đi tìm những gì còn sót lại của mùa thu xứ người:
Mùa thu qua rồi còn gửi lại
Một ít vàng trong lá trong cây
Một ít buồn trong gió trong mây
Một ít vui trên môi người thiếu nữ
Nhặt vài ngọn lá phong rụng ép vào sổ tay làm kỷ niệm thì dễ, còn ghi hình một ít vui trên môi thiếu nữ Tàu thì không thể làm được. Người Tàu kị cho người lạ ghi hình. Những tấm hình dưới đây Bu chụp dạo đi tìm nỗi ám ảnh của mối tình màu đỏ và nỗi nhớ màu vàng của thi sĩ Tế Hanh..
Cô gái Hàng Châu trên Tây Hồ
"Hoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa..."
Trả lờiXóaBác Bu nghe câu thơ ni xong mà không bị nhớ... day dưa thì mới lạ! :D
(Mà không hiểu răng em thấy "cô gái Hàng Châu" trên tây Hồ lại hao hao giống "bà Bu" rứa hềy? :D)
- Cubeo93
Trả lờiXóaKhông được chụp chính diện, lại vừa chụp vừa nghỉ đến bà xã ở nhà nên hóa ra hao hao giống bả chăng. hihihi
Bài thơ tình viết ở Hàng Châu có lẽ là một trong số ít bài hay nhất của Tế Hanh... Bác có mua Luạ Hàng Châu mang về tặng Bu Châu ( Bu cháu) không ạ...
Trả lờiXóaTORO
Trả lờiXóacó mua áo may sẵn nhưng đưa về Bu cháu mặc không vừa.huhuhu
Anh trai lai láng quá! :-))
Trả lờiXóaGặp mưa bác hẳn là buồn
Trả lờiXóaGặp môi bác hẳn là luôn tươi cười
Dây dưa tình bíu lấy người
Khươi khươi nỗi nhớ cả đời đâu xong! :)
Vừa chộp một em mà nhớ đến bác Bu ở nhà, cú này phải cắp vở đến học bác cái lòng son sắc! :D
Trả lờiXóaChỉ một chiếc lá phong đỏ, một bông hoa dại ven đường, một đoá cúc vàng mà bác Bu viết hay vậy ta. Hoá ra cảm nhận được cái hay, chính tại tâm hồn mỗi người. Hàng vạn người đi qua cũng khung cảnh ấy, mấy người cảm nhận được như bác Bu...
Trả lờiXóaKỷ niệm trong căn hầm chữ A, nơi tiếp giáp giữa cái sống và cái chết sẽ không thể nào quên bác nhỉ. Hồi em lên Đà Lạt và Pleiku cũng thấy bạt ngàn những vạt hoa Dã quỳ vàng rực trong cái nắng, cái gió Tây nguyên và câu hát "có cái nắng, có cái gió, có nỗi nhớ không mang tên, không mang tên người ơi..." cũng âm vang mãi không thôi.
Trả lờiXóaKhi đọc entry này, một cảm xúc khó tả dâng trong tôi. Thật dễ chịu, và chỉ muốn giữ trạng thái này một mình lâu hơn...
Trả lờiXóaVà cảm thấy phải nói vài lời, với tình cảm này, tôi không thể bông lơn được. Nó có gì đó quý giá ở trong...
Nhưng mà: Chẳng nên tiếc khi qua Hàng Châu không còn mùa thu vì lá Phong đỏ có thể chẳng gây được xúc cảm với ta như với Tế Hanh. Có thể một ngọn cỏ, cành khô cũng làm ta xúc động mạnh và đẹp như lá Phong và bông cúc dại đối với TH...