Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2010

VIẾT CHO MÌNH.

Tú hồi còn làm Ngân hàng Ngoại thường Sài Gòn

 

Tú sau ngày cưới

 

Tú cùng chồng và con trai

 

Vào Fecbook thấy bài “Viết cho mình” dài những 3 chương, tác giả Nguyễn Ngọc Tú. Đọc hết mới  hay là của cô con gái Bu ở dưới Vũng Tàu. Hồi cấp 3 nó học chuyên toán, lười viết lách, nay làm ngân hàng suốt ngày tiếp xúc với toàn con số lại đang nuôi con nhỏ nên càng lười hơn. Đọc “Viết cho mình” ông bố là Bu mới thấy mình quan liêu, cho tới tận bây giờ mới hiểu con gái  thời đi học...

 

 

Chương 1
TỆ ƠI LÀ TỆ

Nhiều khi thèm được trở về thời sinh viên, được đi bộ trên con đường của trường Đại học Kinh Tế. Tôi thường nói với anh rằng tôi gắn bó với trường Đại học nhiều hơn anh bởi tôi thuê nhà và ăn uống cũng trong trường. Ngày ấy ham đi làm ghét đi học nên chỉ mong học nhanh nhanh, đến nỗi một bức ảnh chụp lại nơi mình ở, nơi mình gắn bó bốn năm cũng chẳng có. Nhiều lúc thấy không phải mình tệ với ai mà tệ cả với mình. Không chụp được ảnh nên giờ cứ tiếc mãi, nhớ mãi.
Ba đứa học cùng cấp ba rồi thuê nhà ở cùng nhau. Tôi vẫn đề cao chủ nghĩa sống một mình thế nhưng khi được ở cùng bạn bè mới thấy vui và ý nghĩa lắm. Nhờ thế càng ngày mình càng bỏ được tính ích kỷ chỉ biết có bản thân. Tôi ở một mình cho đến hết năm thứ 2 đại học. Thực ra là tôi ở cùng với anh hai nhưng anh ấy đi suốt ngày nên cũng xem như ở một mình. Hương và Quỳnh vẫn thường sang thăm, họ đi đâu cũng rủ nhau. Họ bảo tôi lười đi chơi quá nên chán chẳng buồn rủ, ít nhất là họ cũng rất nghĩ đến tôi. Mỗi lần sang chơi là chuyện trò rôm rả lắm nhưng ai cũng nhận ra vẻ ủ rũ trong tôi, tại tôi là người không yêu cuộc sống. Người ta vất vả người ta mới chán đời, nhưng cuộc sống sinh viên của tôi quá suôn sẻ nên tôi không biết yêu quý nó. Tôi không như những sinh viên khác, không thiếu tiền bao giờ, không phải làm gia sư, không phải đi tiếp thị, bán hàng. Tôi chỉ học, ăn và ngủ. Sau này mỗi khi gặp sóng gió tôi lại thầm cám ơn nó vì nhờ vất vả, khó khăn nên tôi mới yêu cuộc sống, mới ham sống, sống để tận hưởng cả niềm vui lẫn nỗi buồn.

Chương 2
BUỒN DA DIẾT

Cái buồn da diết đầu tiên của tôi là khi anh hai tôi vào Sài Gòn lập nghiệp. Tôi buồn lắm, buồn và nhớ anh. Cũng tại tôi quen lo cho anh tôi rồi, từ ăn uống ngủ nghỉ. Thế mà anh tôi cũng bướng lắm nhiều lúc chẳng chịu, anh cứ bảo tôi là như bà già í. Từ ngày anh tôi vào Sài Gòn người tôi cứ bần thần. Và mục đích học của tôi bấy giờ là học thật nhanh để vào Sài Gòn ở với anh. Tôi tự thấy mình không hợp Hà Nội, Hà Nội đẹp nhưng người Hà Nội khách sáo và kiểu cách nên tôi không theo kịp. Ngày về Đồng Hới ăn tết, hai anh em đứa Bắc đứa Nam về gặp nhau, nhìn anh tôi mà tôi muốn rụng rời, gầy tong cứ như người bệnh. Anh bảo anh toàn ăn mỳ gói đến xoăn cả tóc. Nghe mà não nùng. Giờ anh tôi đã lấy vợ, tôi cũng an tâm lắm.
Cái buồn da diết thứ hai là mất Chuê - Chuê là tên tôi đặt cho con chim chích chòe của tôi. Nó đặc biệt lắm, đặc biệt đến nỗi tôi xem nó là bạn chứ không phải là con chim trong lồng chỉ biết hót. Trông nó sắc sảo và đanh đá, cả tiếng hót của nó cũng vậy - cao vút và rất rõ ràng. Ngày đấy anh tôi mang nó về và giao nó cho tôi. Tôi thuộc típ người thích chăm sóc người khác chứ anh tôi thì không thể. Chuê là của người bạn cho anh. Người ta cũng tâm đắc với anh lắm mới tặng con chim đấy, tại nó là loại lão làng rồi. Nó hót cao và dài. Cứ 5 giờ sáng là nó đã véo von ngoài cửa, hót bằng tất cả niềm đam mê cuộc sống. Anh em tôi toàn là những người ham ngủ, thế mà cũng phải thức dậy để nghe nó hót. Nó vẫn hót say sưa cả khi tôi chửi xa xả vào mặt nó là “im đi để tao ngủ”. Nó không biết sợ, mà cũng đúng, sợ gì tôi một kẻ lười biếng và luôn chán nản. Tôi yêu Chuê lắm, chắc vì tính cách mạnh mẽ và yêu đời của nó - cái mà tôi luôn theo đuổi nhưng không làm được. Tôi tắm cho Chuê vào mỗi buổi sáng, tắm xong mát mẻ là Chuê lại cất tiếng hót, hót luôn khi tôi chưa kịp treo lồng lên, khi lông còn chưa ráo nước, nhiều lúc cũng buồn cười vì niềm đam mê thái quá của nó. Tôi chăm cho Chuê ăn uống hằng ngày, Chuê không sợ người, cứ thấy người hễ quen hay lạ tới lồng của nó thì thay vì nhảy lên hoảng sợ nó lại bình tĩnh nhảy đến gần. Chuê của tôi thực sự đặc biệt. Tôi yêu Chuê còn vì nó không biết nói nên tôi thả sức chuyện trò, vỗ về rồi trêu chọc chửi mắng nó mà không sợ mất lòng. Nhiều lúc cũng thấy nó nhảy cẫng lên, có thể là đang thông cảm với tôi - cô bé suốt ngày ở nhà một mình, thui thủi một mình và chọn cuộc sống một mình.
Một buổi sáng như mọi buổi sáng tôi tắm cho Chuê, nó khoái chí nhảy nhót và hót vô tội vạ, tôi cũng chẳng thèm quan tâm tại đã trễ giờ đi học thể dục, tôi hong Chuê dưới ánh nắng dịu của buổi sáng, nó vẫn thường thích thế. Thường thì chỉ hong Chuê tí xíu thôi rồi treo nó lên chỗ mát ở ban công. Hôm đó chẳng hiểu sao tôi lại bỏ đi học và quên không treo Chuê lên. Mỗi lần nghĩ lại lòng tôi lại dâng trào một cảm xúc khó tả, tôi giận mình và hổ thẹn với Chuê. Hôm đó là một ngày nắng, đi học thể dục về cũng tới quá trưa, tôi mệt mỏi lê cái thân vào nhà định bụng ra ban công thăm Chuê tí. Nhìn lên chẳng thấy cái lồng đâu, tôi vội vã chạy ra xem. Ôi thôi, tôi đã không treo lồng lên nên Chuê đã bị phơi nắng suốt buổi sáng. Tôi nổi da gà khi thấy nó nằm bất động trong lồng. Tôi sợ lắm, lắc mãi cái lồng mà không thấy nó dậy. Tôi khóc thét lên và chạy ra ngoài, giờ viết lại cảm giác đó vẫn còn nguyên trong tôi, run rẩy. Tôi chạy tức tốc sang nhà Hương và Quỳnh. Tôi cần một người thân ở bên cạnh, Quỳnh và Hương không hiểu sao tôi cứ khóc mãi mà không nói gì. Mãi một lúc tôi mới nói được thành lời là con chim chích chòe của tôi đã chết. Quỳnh thở phào khi nghe tôi báo tin, tại thấy tôi khóc sướt mướt bạn ấy cứ tưởng là bà nội tôi có chuyện gì. Lúc đấy Quỳnh mới yên tâm đi pha cho tôi cốc nước chanh, chứ cả buổi bạn ấy cứ gặng hỏi mãi cho được là làm sao tôi khóc. Tôi cảm động lắm, đúng là không gì bằng tình bạn. Trưa hôm đó tôi không dám về nhà, không dám đối diện với cái tội lỗi quá lớn của mình. Hương và Quỳnh nấu cơm cho tôi ăn và hứa là chiều tối sẽ cùng tôi về nhà.
Chiều đến tôi đi gọi điện cho chị bạn anh tôi chị ấy tên là Nhung, nghe có vẻ không ăn nhập nhỉ. Lý do chị Nhung là chủ nhân cũ của Chuê, chị ấy cũng rất yêu Chuê. Tôi báo tin và lại khóc qua điện thoại. Chị thấy tôi khóc nên cũng thôi mắng tôi vì cái tội vô ý. Tôi đi lang thang trong trường và cứ thút thít mãi. Một thằng bạn ở lớp đại học đang phóng xe qua, thấy tôi khóc cứ hỏi cho bằng được lý do. Sau khi nghe tôi kể nó cứ cười mãi, tôi chỉ muốn đập cho nó một trận. Không ai hiểu tình cảm của tôi và Chuê, không ai hiểu nỗi đau của tôi. Chuê đáng được sống hơn tôi, vì nó rất yêu cuộc đời này.
Tôi viết nhật ký, đó là trang nhật ký duy nhất từ trước tới nay tôi còn giữ. Trong đó đầy những lời hối hận và trách mắng bản thân. Tôi hứa với Chuê tôi sẽ sống tốt hơn, yêu đời hơn, hứa với Chuê là tôi sẽ sống thay cho Chuê để tạ lỗi với nó. Và tôi đang vẫn giữ lời hứa với Chuê của tôi.
Tối hôm đó, tôi, chị Nhung và Hương cùng đưa nó đi chôn. Chuê được nằm dưới một gốc cây to trong trường Kinh tế, bọn tôi cố lựa chọn một chỗ mát mẻ nhất cho Chuê.

Chương 3
NHỮNG NGÀY KHÔNG THỂ QUÊN

Thường tiêu đề này dành cho các cựu chiến binh kể về thời chiến oanh liệt, nhưng với tôi đó là những ngày tháng yên bình và đẹp đẽ của thời sinh viên. Kể từ khi anh hai tôi vào Sài Gòn lập nghiệp, tôi ở chung với Quỳnh và Hương. Ba chúng tôi có ba cái bàn học, ba cái đèn bàn, một cái ti vi 14 inch, soong nồi chén đũa đủ các loại nhưng không theo bộ và một cái bếp ga mi ni, loại mà mấy hàng lẩu bình dân vẫn thường dùng, mỗi lẫn bật bếp lên là khách lại bịt tai, che mắt vì sợ nổ. Chúng tôi phân công nhau nấu nướng vì mỗi đứa học khác buổi nhau. Đầu tháng mỗi người đóng một trăm hay một trăm rưỡi ngàn gì đó, và tiền quỹ sẽ dùng chi tiêu chung. Mỗi ngày chúng tôi đi chợ chỉ có mười ngàn, đôi lúc chỉ cần bảy ngàn thôi: hai lạng thịt: năm ngàn, rau: hai ngàn. Rau xào với thịt, rau nấu canh với bột tôm. Thịt thì tí tẹo, rau thì cả rổ thế nên nhiều khi đi chợ về chẳng tìm thấy gói thịt đâu tại nó đã lọt thỏm ở dưới bịch rau to tướng rồi. Tôi là hơi phung phí vì đi chợ đôi lúc lên tới mười lăm ngàn. Về nhà lại bị khiển trách “tiêu tiền thế thì nửa tháng là hết tiền đấy”. Có thể tại tôi gầy nhất trong ba đứa nên có nhu cầu bồi dưỡng. Cũng vì gầy gò ốm yếu nên tôi được phân công nằm giữa, trời lạnh có ai kéo chăn thì tôi cũng là người được hưởng. Lý do nữa là tôi ngủ nhiều, dậy trễ nên cứ nằm giữa thì không phải làm phiền ai khi thức dậy.
Trong ba đứa tôi giỏi hơn về nấu nướng, chăm sóc sức khỏe và chút ít về làm điệu nhưng đổi lại tôi rất dốt về đường sá nên không ít lần tôi đi lạc dù con đường đó tôi đã được đi rất nhiều lần. Quỳnh thường nản lòng khi chỉ đường cho tôi, và quyết định cuối cùng của tôi là thôi ở nhà không đi nữa. Ngược lại, Quỳnh không có xe máy nhưng bạn ấy thuộc rất nhiều đường và rất thích đi đây đó. Hương thường đi cùng tôi, tuy không biết đường nhưng tôi là lái xe tin cậy của bạn ấy, chúng tôi đi cùng nhau thì xem như ổn. Hương thích tôi làm món chim cút rô ti còn tôi thì chỉ biết kêu bạn ấy khi ăng ten tivi bị hỏng. Kể đến cái ăng ten ti vi 14 inch của chúng tôi thì phải giải thích thế này: nó thường xuyên bị cắt ngắn dần để nối lại mỗi khi tivi rồ lên không rõ hình. Tại bị cắt nhiều quá nên dây ăng ten bị ngắn tới nỗi chúng tôi phải gác cái tivi cao lên kẻo không vừa dây, lâu lâu phải kiếm một đoạn dây khác nối vào, thế nên trông nó chắp vá và te tua lắm. Kỹ thuật nối dây dợ của tôi cũng tốt lắm nhưng nối ăn ten ti vi và để xem cho rõ thì chỉ có Hương mới trị được thôi. Quỳnh thường không quan tâm nhiều đến tivi, còn tôi và Hương thì nghiền film lắm.
Quỳnh và Hương học rất giỏi, họ là tấm gương học tập của tôi, có hai tấm gương bên cạnh nhưng tôi vẫn thế, tại sức ì của tôi lớn quá. Họ giúp tôi lớn lên nhiều lắm, tôi đỡ ích kỷ và không phải chỉ biết mình, tôi biết đi dự sinh nhật bạn bè, biết quan tâm người khác biết đến thăm nhau mặc dù mỗi lần đi cùng hai bạn ấy tôi cũng khá bị động. Tôi thường bảo tôi ít bạn. Quỳnh nói là do cách sống của tôi. Mỗi dịp sinh nhật tôi thì chỉ có Hương và Quỳnh, nhiều lúc bản thân tôi cũng cảm thấy ái ngại. Chất vấn lại mình thấy mình cũng sống tốt lắm, chỉ mỗi tội không chơi với ai thôi, cái gì cũng có qua có lại, tôi có giao du với họ đâu mà họ nhớ đến tôi chứ. Có dịp 20.10 cả ba đứa tôi đợi từ sáng tới chiều chẳng có ai đến chúc mừng. Tối đến thấy cũng tủi thân, thế là chúng tôi nghĩ ra cách tặng quà cho nhau. Chúng tôi rủ nhau ra quầy quà lưu niệm, ai thích gì thì chọn rồi hai đứa còn lại sẽ góp tiền mua tặng. Về nhà cả ba chúng tôi đều thấy vui vì có quà dù là từ tiền của mình bỏ ra. Có những buổi chiều cuối tuần chúng tôi tâm sự mãi mà không hết chuyện, nằm ngả nghiêng, cười hả hê. Nói nhiều mệt quá đến chiều tối không ai nấu cơm nỗi. Cả ba quyết định tự giải phóng mình bằng việc đi ăn cơm bụi. Ăn cơm xong lại lê la hàng quán ốc kem, chè chuối... nói chuyện tiếp. Chúng tôi đi đến mòn đường trong cái trường Kinh tế ấy. Giờ không cần nhắm mắt tôi vẫn tưởng tưởng ra được con đường vào trường có hồ nước bên tay trái với rất nhiều liễu rủ. Đường ra cổng sau của trường nơi có rất nhiều hàng ăn và đông đúc người qua lại. Đường lên thư viện, đường lên giảng đường đi qua cây cầu xinh xinh. Đường vào ký túc với hàng cây cổ thụ che bóng, sinh viên vẫn qua lại hối hả. Nhớ lắm… Tự nhiên thấy ghen tị với mấy em đang được học tại trường, đang có cảm giác của mình ngày ấy. Nhưng tôi biết giờ đã nhiều đổi khác, giờ tôi có là sinh viên thì cũng đâu còn cảm giác của ngày xưa. Có muốn nói Nếu như ngày ấy… cũng không được gì, thôi đành giữ cho riêng mình, viết ra để già còn đọc lại.
Ba chúng tôi thân nhau quá nên không màu mè, hiểu nhau quá rồi nên chỉ thích tìm hiểu những bạn mới. Hương có nhóm bạn rất thân ở lớp kiểm toán, tôi thấy họ yêu thương nhau nhiều lúc phát thèm. Quỳnh thì có nhóm bạn gọi là “đẳng cấp” vì ai cũng học giỏi và họ thương trao đổi tài liệu và kinh nghiệm học tập lẫn nhau. Còn tôi cũng có một hội bạn trong lớp tạm gọi nhóm Hà Nội tại họ hầu hết là người Hà Nội. Tôi được gán một danh hiệu gần như là con nhà giàu nên hội của tôi nôm na cũng là những người như thế. Tôi không như Hương và Quỳnh, tôi chơi với nhóm bạn của mình khách sáo, tôi không dám nói lên quan điểm của mình với họ, không dám nói cái mình thích và cái mình không thích, tôi sợ mất lòng, cảm giác thường xuyên chán nản của tôi chắc cũng xuất phát từ việc sống không hết lòng đó. Rồi tôi cũng xa họ dần vì tôi không quen cúp học, đi chơi xa hay tham gia vào những trò nhiệt huyết của sinh viên. Tôi tâm sự với Hương về sự không chân thành của tôi trong tình bạn cùng lớp, tôi đau khổ vì việc khó thích nghi của mình nhưng tôi nhận thấy mình thực sự không hòa hợp được. Thế nên giờ tôi vẫn cố dạy con hãy tự đến chơi với bạn. Tôi đọc sách và biết trẻ có hai hướng tính cách: hướng nội và hướng ngoại. Tôi chắc hẳn thuộc típ người thứ nhất.
Cũng đã mười năm sau những ngày tháng sinh viên ấy. Giờ đây tôi đã làm xếp, gặp gỡ nhiều và giao tiếp nhiều. Người ta còn khen tôi có duyên ăn nói. Cuộc sống và hoàn cảnh đã gò tôi thành như thế. Nhưng thực sự tôi vẫn là tôi, chỉ là trải lòng mình hơn với cuộc đời thôi. Tôi yêu con người của mình tuy nhút nhát nhưng chân thành. Giờ tôi có nhiều đồng nghiệp, có những người em đáng quý. Tôi tâm sự với chúng nó bộc bạch hơn chứ không sống khách sáo, xét nét như thời chơi với hội bạn Hà Nội. Tại cuộc sống quá ngắn ngủi, mong mình sống thật với mình, sống thật với người thì mọi người sẽ nhanh hiểu nhau hơn.
Có nhiều đồng nghiệp, giỏi giao tiếp nhưng tôi loay hoay tìm một người để đến chơi vào ngày cuối tuần cũng chẳng có. Tôi ơi vẫn thế. Tôi lại nhấc điện thoại tìm đến số điện thoại quen thuộc mặc dù đã lâu chúng tôi không liên lạc: Alô Hương à!
Tại chúng tôi hiểu nhau quá mà…

 

16 nhận xét:

  1. Con gái và con rể của anh Bu đúng là một cặp Tiên Ðồng Ngọc Nữ.

    Trả lờiXóa
  2. vừa xinh đẹp vừa sâu sắc. thật đáng hãnh diện về con gái, bác Bu à!

    Trả lờiXóa
  3. Điều đáng mừng cho Bu là chúng nó rất mực yêu thương nhau

    Trả lờiXóa
  4. Viết thật như mình nghỉ dễ lọt vào lòng người

    Trả lờiXóa
  5. Lâu lắm mới thấy Khietan ghé qua, cảm ơn nhé.

    Trả lờiXóa
  6. Con cái tiếp thu truyền thống của bố mẹ đó mà. Hình ảnh hai cháu chắc giống anh chị hồi trẻ nhỉ? Chàng rất cao còn nàng thì rất đẹp.

    Trả lờiXóa
  7. Con gái bác Bu vốn không mê văn, nay lại làm bên ngành ngân hàng mà viết những dòng này rất văn.

    Vậy là bác Bu vừa có con trai viết Blog, nay lại hay con gái cũng viết trên Facebook. Cả ba bố con đã có thể đọc nhau được rồi bác Bu nhỉ.

    Trả lờiXóa
  8. Đọc nhau thì có nhưng bỉnh nhau thì không

    Trả lờiXóa
  9. Thế là dù có muốn hay không thì hình như cái gien viết lách nó cũng đeo theo cả anh con trai và cô con gái nhà Bulukin phải ko anh Bu ... Không cần là nghiệp ..cứ viêt như một nhu cầu giải tỏa là được . Thêm một người yêu văn chương ...bớt đi một tội ác anh Bu hở

    Trả lờiXóa
  10. Con học xa, bố ở nhà làm sao có thể hiểu hết mọi thứ được chứ hả Bu.

    Trả lờiXóa
  11. Riêng cậu con trai Bu theo dõi động tỉnh rất kỹ, vì nó hiểu động, thích ngao du bạn bè, cô con gái ngoan hơn nên chủ quan.

    Trả lờiXóa
  12. Con chú học chuyên toán mà viết văn hay! Nhà chú hay thiệt, mấy bố con viết rồi đọc nhau, để được hiểu nhau hơn! Con không được như thế! :(

    Trả lờiXóa
  13. Nhà có gen văn chương chữ nghĩa...

    Trả lờiXóa