Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

NẾU CÓ THỂ CƯỜI ĐƯỢC !!!

 

Dưới đây là một Entrry của blog Trương Duy Nhất, thấy vui vui chép lại hầu cười các bạn. Hehehe !!!

 

Đây là comment của hai bạn đọc ký tên Cu Đơ và Gái Đĩ. Đọc thấy hay, nhốt trong mục comment phí quá nên cop ra đây thành một entry hầu bạn đọc.

          Câu chuyện thứ nhất:

          Trong công viên, một phụ nữ trung niên ngồi thả lưng trên ghế đá. Một gã đàn ông đứng tuổi ngồi xuống bên cạnh:

          - Xin lỗi, chẳng hay bà có phải là cán bộ nhà nước?

          Người phụ nữ ngạc nhiên:

          - Đúng thế! Sao ông đoán được?

          - Có khó chi, nhìn mặt biết liền.

          - Sao nhìn mặt lại biết, hay vậy?

          - Thì nhìn cái mặt… đần đần!

          Người phụ nữ nhảy xổm lên, tức giận:

          - Mặt ông đần thì có!

          Gã đàn ông bình thản chép miệng:

          - Đúng rồi. Thì tôi cũng là… cán bộ nhà nước mà!

(Cu Đơ)

          Câu chuyện thứ hai:

          Một du khách Tây đến Việt Nam thấy cái gì cũng lạ. Nhưng không cái lạ nào bằng mấy con vẹt bán giữa chợ. Lão bán vẹt PR về mấy con vẹt Việt đa năng mà vẹt thế giới không thể có được. Vị khách Tây hỏi giá con thứ nhất. Lão bán vẹt nói:

          - Con này giá mười đô.

          Khách hỏi nó biết làm gì. Lão bán vẹt thưa:

          - Nó biết nói tiếng Anh và làm toán.

          Khách xác nhận không sai, nhưng ngạc nhiên vì sao giá rẻ thế. Bèn hỏi sang con thứ hai:

          - Thế con này biết làm gì? Trông nó cũng nhanh nhẹn đấy chứ!

          Lão bán vẹt khoe:

          - Nó biết làm thơ. Các sếp nhớn rất hài lòng và đã từng trả nó lên đến ngàn đô để diễn trò cho các đại hội đấy!

          Du khách không ngờ con vẹt này có giá cao gấp mấy lần con kia. Bèn hỏi sang con thứ ba:

          - Còn con này chắc giá bình dân nhỉ? Trông nó béo và lù đù như bị bệnh đao vậy!

          Lão bán vẹt cười ré lên:

          - Ông nhầm rồi. Trông thế chứ giá cao nhất đấy. Gom hết tiền của của thành phố này cũng không mua và nuôi nổi nó đâu!

          Vị khách trố mắt:

          - Thế nó biết làm gì?

          Lão bán vẹt trịnh trọng:

          - Không biết làm gì cả! Nhưng nó là sếp của hai con kia!

(Gái đĩ)

          Chuyện thứ hai chưa thấy dị bản nào. Nhưng chuyện thứ nhất ngay sau đại hội Hội nhà văn Việt Nam được chế như sau:

          Trong công viên, một phụ nữ trung niên ngồi thả lưng trên ghế đá. Một gã đàn ông đứng tuổi ngồi xuống bên cạnh:

          - Xin lỗi, chẳng hay bà có phải là hội viên… nhà văn?

          Người phụ nữ ngạc nhiên:

          - Đúng thế! Sao ông đoán được?

          - Có khó chi, nhìn mặt biết liền.

          - Sao nhìn mặt lại biết, hay vậy?

          - Thì nhìn cái mặt… đần đần!

          Người phụ nữ nhảy xổm lên, tức giận:

          - Mặt ông đần thì có!

          Gã đàn ông bình thản chép miệng:

          - Đúng rồi. Thì tôi cũng ở trong… cái hội ấy mà!

 

42 nhận xét:

  1. Tưởng không phải thế mà lại thế hử bác, cả ba truyện luôn ấy ạ.

    Trả lờiXóa
  2. Mọi sự cứ lẩn quất trong sương khói, tưởng không mà lại có, thấy có rồi hóa không hihihi.

    Trả lờiXóa
  3. Mọi sự cứ lẩn quất trong sương khói, tưởng không mà lại có, thấy có rồi hóa không hihihi.

    Trả lờiXóa
  4. Haha, hihi, hehe... Truyện kiểu này hơi bị nhiều anh à :-)))))))

    Trả lờiXóa
  5. hahaha ...Cười được quá đi chứ anh Bu ... Cười xong lại thấy chẳng thể cười hoài !

    Trả lờiXóa
  6. Loại truyện này càng nhiều thì sự tốt đẹp càng ít đi thôi

    Trả lờiXóa
  7. Người miền trung có câu: "Khóc hổ ngươi cười ra nước mắt" thật đúng phải không ??

    Trả lờiXóa
  8. Bạn định nói "Hay quá" chăng??

    Trả lờiXóa
  9. Có lẽ bạn thấy mình may mắn không phải là hội viên hội nhà văn ?

    Trả lờiXóa
  10. Lâu lắm mới thấy lanvuive xuất hiện chúc mọi sự bình an nhé

    Trả lờiXóa
  11. CNB làm gì có cơ hội đó bác Bu ơi. Hì. Hì.

    Trả lờiXóa
  12. hihi , em cười xong đơ luôn ....

    Trả lờiXóa
  13. Nhà văn Tạ Duy Anh nói: Chưa có bao giờ Hội nhà văn xứng đáng được coi thường như hôm nay. Nhà thơ Trần Mạnh Hảo thì khẩn thiết xin ông Hữu Thỉnh gạch tên minh ra khỏi Hội. Cho nên cô giáo CNB có cái may mắn không là hội viên cái hội ấy là phải lắm!

    Trả lờiXóa
  14. Đã tỉnh lại chưa? Hay phải gọi người bấm huyệt

    Trả lờiXóa
  15. Chỉ còn biết cười thôi ạ.:-))

    Trả lờiXóa
  16. Nói đến người thân đã khuất người ta khóc
    Nói đến câu chuyện nhố nhăng người ta chỉ cười

    Trả lờiXóa
  17. Anh Bu đề tựa là NẾU CÓ THỂ CƯỜI ĐƯỢC !!!
    Đọc xong mình xin kết CÓ THỂ CƯỜI ĐƯỢC NẾU : 1.Không phải là cán bộ nhà nước.2.Không phải là hội viên hội NVVN.3.Không phải là sếp lớn.

    Trả lờiXóa
  18. Để có thể cười được người ta đã tóm tắt thành công thức thế này:
    1- Hợp lý + phi lý = cười
    2- Ngiêm túc + Khôi hài = cười
    3- Bình thường + Khác thường = cười
    ( Theo sách CƯỜI - hiện tượng kỳ lạ của thế giới, của bác sỹ Phạm Văn Tươi)

    Trả lờiXóa
  19. Sau khi đọc chuyện cười và cười xong,ta phân tích câu chuyện ấy thì thấy những công thức trên là hợp lý.Nhưng dựa vào những công thức ấy để viết chuyện cười sẽ có thể không ai cười ! Cái cười đòi hỏi yếu tố bất ngờ và tính nhạy cảm của người nghe người đọc.Có lẽ nó giống như một phút giây "hốt nhiên đại ngộ" của Thiền giả,nên mới có chuyện kể sau khi Phật Thích ca ngộ đạo ngài bật cười ha hả.

    Trả lờiXóa
  20. Ông Bác Sỹ Tươi dẫn ra nhiều công thức , Bu không nhớ hết, Đương nhiên người nghe ( hoặc đọc) phải có máu hai hước và nhạy cảm, Yếu tố tài hoa của người viết hoặc kể cũng rất quan trọng. Ông ấy đưa ra một câu chuyện minh họa tập hợp những cái phi lý và hợp lý một cách bất ngờ

    Chàng trai hỏi cô gái: Bố em làm nghề gì ? Dạ, bố em làm nghề bắt hổ. Hả! ông đặt bẩy sao? Không, bố em thổi sáo cho hổ nghe mê mẩn nằm như chết, thế là bố em trói lại khiêng về. Bố em chắc còn khỏe lắm? Dạ ..dạ ..bố em chết rồi! Cụ ốm lâu ngày sao? Không bố em bị hổ vồ. Ủa! bố em mà bị hổ vồ? Dạ, hôm ấy bố em gặp phải con hổ điếc !!

    Trả lờiXóa
  21. Ối trời! Tớ cũng làm cho nhà nước!

    Trả lờiXóa
  22. Em len lén nói thầm em cũng rứa

    :D:D:D

    Trả lờiXóa
  23. sau 60 tuổi mới thấy mình đần, bây giờ thì chưa đâu..

    Trả lờiXóa
  24. Cũng rứa ? Tức được gọi là con đẻ, Khác rứa là con hoang mà!

    Trả lờiXóa
  25. "Ngậm" cười để hiểu từng giây mình cười

    Trả lờiXóa
  26. Ngậm cười hay cười ngậm ??

    Trả lờiXóa
  27. Dạ NGẬM CƯỜI a ạ.
    Bởi cười mà ngậm lại được là còn đc cười, nhưng ngậm cười thì muốn mà k cười nổi

    Trả lờiXóa
  28. Con cháu làm hả dạ ông bà thì ông bà mới "NGẬM CƯỜI" nơi chín suối !

    Chuyện con hổ của anh Bu hay quá anh Bu ơi ! Đọc cười vỡ bụng mà cũng thấm vỡ tim.Mình xin phép anh để kể lại ở cái note của mình cho bạn bè nghe nhé ? Xin cảm ơn anh.

    Trả lờiXóa
  29. Thế còn người ở trong hội bloggers thì trông mặt ra sao bác nhỉ? :D

    Trả lờiXóa
  30. Dạ thưa Bác Hiền, iem lý giải theo kiểu của iem í mà.
    Bi chừ XH đảo điên ,
    nên iem cũng bị
    ĐIÊN ĐIÊN KHÙNG KHÙNG.
    Mà iem thì bị gọi là mụ điên cũng đã gần 10 năm nay rùi.
    Mong bác niệm tình lượng thứ ạ.

    Trả lờiXóa
  31. Trong số những người mặt đần đần , có một người mặt ít đần nhất để làm những việc mà những người mặt đần đần kia không làm được. Và sau một thời gian thì người mặt ít đần nhất lại trở thành đần nhiều ...

    Trả lờiXóa
  32. Rất vui lòng , mời bạn tự nhiên

    Trả lờiXóa
  33. Mười năm phù thủy gáo dừa
    Điên khùng, và cũng có thừa khôn ngoan

    Trả lờiXóa
  34. Trước sau thì cũng đần đần
    Tinh khôn cho lắm nỏ mần được chi
    hihihi!

    (nỏ mần được chi = không làm được gì, tiếng miền trung)

    Trả lờiXóa
  35. Bờ lốc có thấy mặt đâu
    Đoán là các mặt còn lâu mới đần

    Trả lờiXóa