Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2009

PHI TANG

 

                            DSCN0319

                                   Bà cháu (mùng 1 tết kỉ sửu)

 

                                     DSCN0288

                                         Bà cháu (30 tết kỉ sửu)

 

Ở Multiply có hai bạn rất tài nghệ trong khoa bếp núc. Mẹ Bầu Bí với món mì Quảng, cá chuồn kho mít xanh, Cao Nguyên Bui với các món ăn có bông điên điển. Thuyền đua thì lái cũng đua Bu tôi khoe tài với các vị chứ nào kém chi. Hihihi. (Bài ở YH360 tái bản lần thứ nhất)

Sáng thứ 7, bật máy lên thấy trong quick comment bao nhiêu bạn bè chào hỏi. Bác Bu ơi cuối tuần vui nhé. Chúc một mùa Giáng sinh an lành… Ông nhà văn kiêm kỹ sư điện có nick “Quê choa” viết bài hướng dẫn thủ thuật xài blog mới. Nhưng đáng kể nhất là bà xã hứa: trưa nay mẹ cho ba thưởng thức món miến lươn nấu kiểu Huế, xem có ngon bằng miến lươn mà anh TORO và chị Thu Thủy chiêu đãi ba ngoài Hà Nội không. Nghe lời như cởi tấm lòng, trẻ con được quà vui thế nào thì người già được quà cũng vui như thế. Mặt mũi Bu hớn hở, phởn chí lên, lấy cây đàn ghi ta bỏ xó cho bụi bám lâu nay, bật mấy hợp âm của bài Quảng Bình quê ta ơi, ra điều nghệ sĩ lắm. Thứ 7, nhưng bà xã phải đi làm, công việc ngân hàng cuối năm bận túi bụi. Từ hồi xẩy ra lạm phát, không hiểu sao ngân hàng hết tăng lãi suất lại đến hạ lãi suất. Cứ mỗi lần tăng hạ như thế, các em tín dụng bò ra làm hết ngày dài lại đến đêm thâu! Thân Bu vò võ một mình, có khi phải nhai mỳ ăn liền cho đỡ đói để chờ nàng về đỏ lửa. Xong mục thư nhắn, Bu háo hức với tựa đề “Nghệ thuật vị nghệ thuật” của Hồng Đăng . Có lẽ anh này nhắc vụ đấu lí giữa phe nghệ thuật vị nghệ thuật của Hoài Thanh với phe nghệ thuật vị nhân sinh do Hải Triều cầm đầu? Cuộc đấu cao trào vào những năm 1935-1936 và kết thúc với thảm bại của Hoài Thanh vào năm 1939. Nhưng với quan điểm nghệ thuật vị nghệ thuật rất đỗi suy đồi ấy, năm 1941 Hoài Thanh cho ra đời quyển Thi nhân Việt Nam thì ông thắng to. Bốn mươi lăm nhà thơ tiêu biểu do ông chọn ra đến nay chỉ rơi rụng đâu có 5-7 người, còn lại là chính xác. Trong khi đó các nhà phê bình kiên định quan điểm nghệ thuật vị nhân sinh thì chẳng làm được cái điều tương tự. Đến tháng 6 năm 2000 sách ông đã tái bản đến lần thứ 20, sau đó không hiểu được in thêm mấy lần nữa. Vậy thì giữa Hoài Thanh và Hải Triều ai lập luận đúng? Tự hỏi rồi tự trả lời. Miên man với cái tựa đề của Hồng Đăng chán, Bu sang nhà PNH tận hưởng cái đẹp mê hồn của hoa và bướm. Anh này chụp gì cũng đẹp, nhưng đến chụp bướm thì thuộc loại siêu hạng. Và cái đẹp bướm hoa của PNH chưa kịp ngấm vào người thì có mùi khét dưới nhà xông lên, kèm theo khói đen mù mịt. Thôi, chết cha rồi, sáng nay trước lúc ra khỏi cửa, nàng kéo tay Bu vào bếp dặn: Em đang luộc ba chú lươn, anh xem nước sôi khoảng 3-4 phút thì tắt lửa hộ em nhé.

*

* *

Sau khi cho ba cái vòng than lươn vào thùng rác công cộng, và kì cọ sạch cái soong nhôm, Bu hạ quyết tâm làm lại từ đầu. Không phải vì món miến lươn, mà vì không muốn để mất niềm vui chiều chồng của bà xã. Bao nhiêu năm chung sống, Bu tự thấy mình đã gây ra bao tội trạng đại loại như thế. Nghỉ là làm, Bu ra chợ dạo quanh hàng lươn. Khốn nỗi, toàn lươn bé tẹo bằng ngón tay, hóa ra lươn to người ta để riêng, đậy kín, bán giá đắt cho khách sộp. Chọn được ba chú lươn vừa ý thì tai họa ập đến. Một cô bạn thân bà xã trốn sở ra chợ mua sắm. Cô này phát hiện ra Bu xách tòong teng ba chú lươn thì kể như cuộc phi tang thất bại. Thôi thì một liều ba bảy cũng liều, cuối cùng cũng về được đến nhà mà không bị cô ta chào hỏi. Đến công đoạn làm sạch lươn mới thật trần ai. Cứ đụng vào nó là người Bu nổi gai ốc, lóng ngóng thế nào ba chú trườn ra ba nẻo, bò tứ tung không tài nào bắt lại được. Thế là cái khó ló cái khôn, xách phích nước sôi ra, chia mỗi chú một ít cho nằm đứ đừ. Nồi lươn sôi khoảng 4 phút thì có chuông gọi mở cổng, đích thị là nàng về rồi. Lúc này mới phát hiện ra một thiếu sót chết người ! Ba chú lươn cháy thành than đều có dấu dao cứa vào cổ, còn ba chú này vẫn lành nguyên. Thế là nhanh như sóc, đi tìm dao để sửa sai, nhưng sửa làm sao được. Cắt cổ lươn đã chín rồi thì cũng như không, phen này cuộc phi tang có cơ bại lộ. Nàng vào nhà nói ngay: Có mùi gì cháy khét lẹt anh ạ. À, à…có lẽ mùi khét bên hàng xóm. Em nghe như mùi sừng hay móng giò bị cháy…Ba cũng thấy mùi khét, nhưng có lẽ củi gỗ gì của nhà ông Kích Bu bên cạnh đấy thôi.

*

* *

Phụ nữ Huế có tiếng chiều chồng thương con nhưng thâm trầm đáo để. Bà xã Bu là một nhân vật như thế. Nhiều khi Bu sai sờ sờ nhưng lấy thế lãnh đạo toàn diện và triệt để cứ quát ào lên. Dạo còn ở Huế, không biết có sự cố gì mà Bu nổi xung , ném chiếc áo len nàng đan qua cửa sổ. Mùa đông năm sau nàng đem áo ra cho Bu mặc và hỏi: Anh còn nhớ chiếc áo này không? Thì áo nằm trong tủ, làm sao phải nhớ nhỉ? Nàng kể: năm ngoái anh ném nó qua cửa sổ, em bấm đèn tìm suốt đêm, đến sáng mai mới nhìn thấy áo treo lủng lẳng trên giàn mướp nhà hàng xóm. Vụ cháy lươn này không chừng nàng biết thừa, nhưng cứ để đấy. Và Bu tôi quyết định sẽ tự thú trước bình minh, vào lúc giao thừa năm mới ở Sài Gòn với sự có mặt của các con và ông cháu đích tôn gần 7 tháng tuổi. Hoặc có thể rủ rê Hồng Đăng, PNH, đến cà phê chim với sự có mặt của bà xã để ôn cố tri tân mà cười cho thật sảng khoái.

12 nhận xét:

  1. Bác Bu nhập đề hơi dài. Hi. Hi. Nhưng mà bác gái có biết cũng vui, vì chỉ cần biết bác quan tâm tới cảm xúc của vợ là bác gái có thể vui và làm món đó thêm cho bác ăn dài dài ấy chứ......

    Trả lờiXóa
  2. @CNB:Bác Bu cũng là tay nấu bếp cự phách chỉ có điều bác gái nấu nướng,làm mọi thứ hết rồi nên tiềm năng đó chưa được "khai quật" ... à quên chưa có đất để phát huy hết đó thôi! hihi

    Trả lờiXóa
  3. Nhanh thật đấy !!! Thế mới hay trong "cái khó ló cái khôn" , nghiễm nhiên sau sự cố , Bu đã trở thành một "đầu bếp" khéo léo với món lươn luộc rồi !

    :D:D

    Chủ nhật , vào bếp làm lại món này để ôn chuyện cũ và thật đầm ấm hạnh phúc nhé Bu !

    Trả lờiXóa
  4. Giờ em mới phát hiện ra :
    1. Bác Bu dài dòng văn tự ghê nơi.
    2. Bác Bu là cây guitar vàng, giọng ca bạc, đầu bếp kim cương.
    3. Bác Bu chắc phải tu 8 kiếp mới gặp được bác gái
    4. Hihihi

    Trả lờiXóa
  5. Sói đồng hoang (đạo diễn Trần Quốc Trọng) bảo: ông vớ được bà ấy là phúc bảy mươi đời rồi. Bu bảo tại sao không là 69 hoặc 71 mà cứ phải là 70 chứ.

    Trả lờiXóa
  6. Nếu tìm blogger yêu vợ và khéo tán thì ông Bu này là No1!
    Đàn em phải noi gương...

    Trả lờiXóa
  7. Quảng Bình quê ta ơi! Con thích nghe bài này lắm đó chú! :)
    Bác gái sẽ HP lắm khi có chú đó! :)

    Trả lờiXóa
  8. :)) bác Bu khéo lắm.Tất cả mọi điều.

    Trả lờiXóa
  9. Mèn ơi, ai cũng khen bác Bu hết kìa.....

    Trả lờiXóa
  10. Thế thì nhà anh Hồng Đăng với bác PNH cũng có dự phần vào cái món lươn khét này rồi (-:
    Mai mốt bác Bu vào SG ở đi . Trong này mua xong, các cô bán hàng sẽ làm sạch sẽ cho khách , bác không phải vất vả nấu nước sôi rượt theo đám lươn quen... luồn lách đâu bác ạ (-:

    Trả lờiXóa
  11. Lần đầu tiên K thấy có một "quý ông" tự nhận là "lãnh đạo toàn diện và triệt để" đó nghe. Lâu nay chỉ toàn thấy các "quý ông" khiêm tốn bảo mình cấp phó thôi!

    Trả lờiXóa
  12. Anh kể chuyện vui mà tỉnh rụi, đọc không thể không cười trong sự thú vị.
    Em sẽ chờ anh viết tiếp entry nói về chuyện chị phát hiện ra 3 con lươn bị tráo đổi như thế nào đây.

    Trả lờiXóa